Do đó tôi không thể nhìn rõ được đó là ai. Tôi cố gắng thoát khỏi đôi tay ấy nhưng đành bất lực. Tôi chỉ cảm thấy ý thức của mình từ từ biến mất… Tôi tỉnh giấc trong tình trạng mất đi hoàn toàn ý thức của mình - y như trong giấc mơ. Mồ hôi bắt đầu tuôn ra.
Hôm Nay Tôi Thất Tình chương 1 | Đọc Chương 1 - Hôm Nay,tôi Thất Tình Rồi full - doc truyen HAm Nay TAi That TAnh chương 1 Full trên di động lan may tinh bang that don gian va tien loi
Truyện Cái Bẫy Chuột Trên chuyến xe bus cuộc đời đông đúc, để không ngã, mọi người phải học cách chia sẻ và nương tựa vào nhau. *** Một chú chuột nhìn qua vách nhà, thấy bác nông dân và vợ đang hí hoáy mở một cái hộp. Chú hí hửng chắc hẳn trong hộp là món đồ ăn rất ngon. Nhưng ngay sau đó, chú hốt hoảng khi phát hiện ra đó là một chiếc bẫy chuột.
Hôm nay là lần thứ 2 vào nhà nghỉ với chị, cảm xúc đỡ hụt hẫng hơn lần đầu, những vẫn có sự nuối tiếc, vì chị phải vội về đi làm. Seri Truyện Mẹ Kế Của Tôi - Truyện Cực Hay Mới Nhất 2018(Phần 1) Bối cảnh chính:1 người phụ nữ xinh đẹp, có sự nghiệp
Hôm nay tôi thất tình_Hạ Vũ. "Duyên số đôi khi cũng buồn cười lắm, cho người ta gặp nhau rồi cuối cùng cũng chẳng thể cùng bước đến tận cuối con đường. Hai người hai hướng, chỉ còn con tim đang ngẩn ngơ vì tình.
NHỮNG TRUYỆN HAY THẬT NGẮN. Bình luận về bài viết này Posted by vuthat trên Tháng Một 26, 2012. Tui định bụng hôm nay về mà bếp núc lạnh tanh, sẽ đập tan cái TV ra cho biết mặt. Hồi đó, là chỉ huy trong quân đội…ông luôn đặt lý trí lên trên tình cảm. Tôi biết ông
Sắc Tình. 3,960 lượt thích / 53,153 lượt đọc. Yêu thích Đọc Truyện. Một series dài tập đầy tình người giữa những nhân vật Tokyo Revengers. Stolen ảnh bìa từ : みゃっく原稿やれ ペン入れ、セリフ6/24. @myaku18 on twitter.
KKDu4H. Skip to content Quảng cáoTÁC GIẢVề báo TRẺRAO VẶTLIÊN LẠC Thất tình Tôi và Hùng giận nhau đã hơn tuần lễ sau một trận cãi vã dữ dội, chúng tôi quyết định xa nhau. Khuôn mặt cương nghị tuấn tú của chàng với nụ cười ngạo nghễ luôn luôn ám ảnh tôi. ã bao lần tôi cầm điện thoại định gọi chàng làm hoà nhưng lại thôi. Tính tự ái của đứa con gái tự lập vẫn to lớn hơn tình yêu của chúng tôi. Những câu hỏi vẩn vơ cứ luẩn quẩn mãi trong đầu Chàng có nhớ tôi không? Tại sao chàng không đến thăm tôi? Tại sao chàng không gọi điện thoại cho tôi ? Hay chàng đã có người đàn bà khác? Tôi tự an ủi mình thế nào chàng cũng xin lỗi tôi, rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó. Cả tuần nay, ngồi trong sở tôi không thể tập trung làm việc được. ầu óc đi chơi đâu mất, tôi thơ thẩn như người mất trí. Buổi chiều đi làm về, tôi bày biện ra nấu nướng để cố quên đi một ngày trống rỗng nữa. Nhưng chẳng bao lâu, theo thói quen tôi nhấc điện thoại lên định gọi chàng như những ngày chưa giận nhau, rồi sực nhớ ra tôi đã thề không bao giờ liên lạc với chàng nữa, tôi lại gác điện thoại xuống. Tôi chạy vào phòng ngủ úp mặt vào gối khóc nức nở như một đứa con nít bị mẹ ngăn cấm không được làm điều gì đó. Tôi muốn trốn chạy chàng, xua đuổi hình ảnh chàng, tôi bịt chặt lỗ tai để không nghe tiếng nài nỉ của chàng. Nhưng tôi không thể trốn đâu được bởi vì chàng ở ngay trong trái tim tôi, trong máu huyết tôi. Có lần hai đứa ôm nhau ngây ngất, chúng tôi đã chết trong nhau, chàng thì thầm bên tai tôi – Anh ở trong em, hai đứa mình là một, chúng mình không thể xa cách được. Tôi cắn nhẹ tai chàng – úng vậy, chúng ta mãi mãi bên nhau, dù anh có đi đến góc biển chân trời chúng ta vẫn có nhau. Tôi vặn nhạc thật to cho bể lỗ tai luôn. Nhưng tiếng thì thầm của chàng vẫn văng vẳng bên tai – Em yêu, anh ở trong em, em không thể nào trốn chạy anh được! Thắm Nguyễn Tim tôi rạo rực, lòng tôi bồn chồn. Nếu không có lời thề nguyền hôm nào chắc tôi đã leo lên xe chạy bay đến bên chàng. Chúng tôi sẽ quấn quít lấy nhau trong cơn bão lửa. Tôi sẽ ăn từng mảnh da thịt của chàng để bù lại những ngày xa cách. Chúng tôi sẽ quằn quại bên nhau cả ngày lẫn đêm và quên hết mọi chuyện tuần trước, hôm kia, hôm qua, và cả ngày mai. Không còn chờ đợi được nữa, tôi phải gọi chàng ngay. Tôi đứng phắt dậy, tắt nhạc và nhấc ống nghe lên. Tôi phải làm thật nhanh kẻo cái tính bướng bỉnh, tự ái sẽ nổi dậy phản đối. Tôi luýnh quýnh bấm số điện thoại của chàng, tim đập hối hả. Tiếng reng đầu tiên vừa dứt, một giọng đàn bà lớn tuổi khô khan trả lời – Lộn số rồi. Tôi chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị cúp máy cái cụp. ầu tôi điên cuồng đầy nghi vấn. Tôi gọi lại lần nữa, cẩn thận hơn cho khỏi lộn số. Tiếng reng đầu tiên vừa chấm dứt thì vẫn giọng nói khô khan ban nãy – ã bảo lộn số rồi mà. Tôi chưa kịp nói câu nào, đầu dây bên kia đã cúp máy. Tôi thật hoang mang, chẳng lẽ tôi bấm lộn số hai lần. Tôi lấy cuốn sổ điện thoại ra dò lại cho chắc ăn rồi từ từ bấm từng số một cho khỏi sai. Vẫn giọng nói lúc trước nhưng có vẻ khó chịu – ã bảo lộn số rồi sao còn gọi mãi thế. Tôi chắc chắn không thể lộn số được, hay là Hùng biết tôi gọi nên nhờ ai trả lời giùm. Không phải, từ nãy đến giờ tôi đã nói được tiếng nào đâu, làm sao chàng biết tôi gọi chứ. Tôi gọi lại lần nữa và lên tiếng trước – Hello! Ngừời đàn bà không trả lời mà chỉ gác máy một cách giận dữ. Tôi đâu chịu thua, quyết tâm gọi mãi cho đến khi nào Bà chịu nói chuyện với tôi mới thôi. Tôi vừa bấm số xong, liền lên tiếng ngay – Bà cho cháu hỏi thăm một chút. – Cô lộn số rồi. – Sao Bà biết cháu lộn số? – Cái đó tự cô phải đoán ra chứ. Tôi chưa nói thêm được lời nào bà đã lại cúp máy. tôi tự nhủ thầm Ít ra bà ta cũng đã chịu mở miệng, đúng là số điện thoại của Hùng rồi nhưng sao chàng không trả lời? người đàn bà này là ai? Tôi không còn cách nào khác hơn là năn nỉ Bà, may ra tìm được vài tia hy vọng. ầu óc quay cuồng, tôi uống một ly nước đầy để lấy lại bình tĩnh và sắp đặt câu đối đáp với bà ta. Tôi bấm số điện thoại và lên tiếng ngay để bà không có dịp cúp máy – Dạ thưa Bà cho cháu hỏi thăm Bà một chút. – Lại cô nữa phải không ? Tôi đã nói bao nhiêu lần rằng cô lộn số rồi mà. – Thưa bà, cháu không có lộn số đâu, cháu muốn hỏi thăm bà một chút chuyện. – Tôi đâu có quen cô. – Dạ, cháu biết vậy, nhưng chẳng biết cách nào hơn, nhưng Bà chưa nói gì, sao Bà biết cháu quay lộn số chứ. Một vài giây yên lặng trôi qua, lòng tôi như lửa đốt, chỉ sợ Bà lại gác điện thoại lần nữa, nhưng may quá Bà đã lên tiếng – Bởi vì tôi mới dọn lại căn chung cư này hôm qua và không cho ai số điện thoại này cả. Tôi có hứa với người chủ cũ là để cho tôi dùng số điện thoại này cho đến cuối tháng, tôi sẽ trả cái bill tháng này cho cậu ta. Tôi nghẹn ngào trong lòng, bụng thót lên đau đớn. Thế là chàng đã nhất định xa tôi, tôi đã mất chàng thật rồi. Cũng lỗi tại tôi, nếu tôi đừng hồ đồ trút lên đầu chàng cơn thịnh nộ vô căn cứ của tôi. Cũng chỉ vì tôi ghen quá đáng mà thôi, tôi sợ mất chàng. Nếu tôi đừng tự ái thề là sẽ không bao giờ liên lạc với chàng, nếu tôi gọi lại xin lỗi chàng sớm hơn, nếu … và trăm chữ nếu, dù sao bây giờ cũng đã muộn rồi. Tôi muốn thét lên thật to. Tôi nghẹn ngào hỏi lại bà – Thưa bà, bà có biết anh ấy dọn đi đâu không? – Cậu ấy không cho tôi địa chỉ, cô có phải là cô Liên không? Tôi như người chết đuối vớ được chiếc phao – Dạ, đúng vậy, sao Bà biết? – À, cậu Hùng có dặn, báo cho cô biết là cậu ấy chết rồi. – Trời đất! Thế Bà có biết anh ấy dọn đi đâu không? – ã bảo không biết mà sao cô hỏi hoài vậy? Có lẽ cảm thấy gắt gỏng một cách vô lý với tôi, Bà nói tiếp – Cậu ấy chẳng cho tôi biết gì hơn. Thôi cô đừng buồn nữa. Thời gian sẽ làm lành tất cả các vết thương lòng, dù đau đớn đến đâu đi nữa. Tôi nghe có tiếng thở dài bên kia đầu dây. Tôi có cảm tưởng bà nói cho chính bà vậy. Tôi thấy vị mặn đắng trong lưỡi, cổ họng khô quạnh. Cả hai chúng tôi cùng yên lặng một lúc khá lâu. Cuối cùng tôi phá vỡ bầu không khí nặng nề – Xin Bà cho cháu được làm quen với Bà trên điện thoại này, khi nào đổi số điện thoại xin Bà cho cháu hay. Một thoáng ngập ngừng – Nói thật với cô tôi chẳng có thêm tin tức gì của cậu Hùng cả. – Thưa Bà, cháu hiểu nhưng cháu chẳng còn ai quen thuộc ở thành phố này. Xin Bà cho cháu được làm quen với Bà. – Thôi được, cứ gọi tôi ở số này, tôi ở đây một mình. Tôi cám ơn Bà và hẹn sẽ gọi hỏi thăm Bà thường xuyên. Từ đó mỗi tuần đôi ba lần gọi điện thoại hàn huyên với Bà. Lâu rồi trở thành thói quen như xưa tôi hay gọi Hùng mỗi tối sau khi cơm nước xong. Những khi có điều buồn phiền tôi hay tâm sự với Bà. Cũng có khi xin Bà ý kiến về những điều khó giải quyết. Dần dần chúng tôi trở nên thân thiết qua đường dây điện thoại. Có lẽ Bà cũng thích nói chuyện với tôi. Có lần phải đi công tác cho sở đến hơn tuần lễ, Bà trách sao không báo trước để Bà khỏi trông điện thoại. Lúc này Bà hay than phiền về tình trạng sức khoẻ yếu kém, tôi ngỏ lời xin đến thăm và săn sóc nhưng Bà một mực từ chối viện lẽ người già thường hay bệnh vẩn vơ vài bữa rồi sẽ lại khỏi ngay. Tôi không bao giờ nghe Bà nhắc đến con cái hay bạn bè, có lần hỏi Bà – Thưa Bà, Bà có thân nhân nào ở đây không ? – Ông nhà tôi bị mất trên đảo, khi con thuyền vượt biển vừa đến được bến bờ tự do. Tôi và đứa con gái được nhận vào Mỹ qua sự bảo trợ của một người bạn đồng nghiệp khi xưa của ông nhà tôi. Chẳng bao lâu, người bạn xin cưới con gái tôi cho con trai lớn của họ. – Sao Bà không ở với anh chị ấy. – Chẳng nói giấu gì cô, ban đầu gia đình rất hoà thuận vui vẻ. Tôi ở chung với anh chị ấy, giúp đỡ chăm sóc các cháu. Tôi cũng thông cảm bên này ai cũng phải làm việc nên tôi chẳng nề hà gì chuyện đó. Anh ấy là con nhà danh giá, nhưng tính tình không được rộng rãi, lại hay kiểm soát vợ từng ly từng tý một. Cái kiểu chồng chúa vợ tôi như ở bên nhà ấy mà chắc cô cũng biết. Tôi chẳng biết nói gì hơn là ậm ừ cho qua chuyện. Bà lại tiếp – Tôi thấy bất nhẫn, đôi khi có khuyên giải anh ấy nhưng chỉ nhận được thái độ hỗn hào. Tôi nghĩ đã đến lúc phải tự mình lo lấy thân, không muốn nhờ vả vào ai. Tôi không muốn vì tôi mà hạnh phúc gia đình anh chị ấy gặp khó khăn. Vả lại sống một mình tự do hơn, tôi muốn bày biện gì tuỳ ý. Tôi cũng chẳng còn ai, nên thỉnh thoảng qua bên đảo thăm ông nhà tôi. – Dạ, Bà nói cũng phải, Thưa Bà, Bà còn thân nhân bên Việt Nam không? – Chỉ còn bạn bè cũ và vài người bà con xa, thỉnh thoảng tôi cũng về thăm và giúp đỡ họ. ó là niềm vui duy nhất của tôi bây giờ. Tiền già và trợ cấp xã hội cũng tạm sống đủ chẳng phải lo lắng gì cả. Còn cô, vẫn còn sống với gia đình phải không? Tôi hơi ngại ngùng nhưng cũng trả lời Bà – Bố cháu bị đi tù cải tạo, lúc đó chị em cháu còn nhỏ lắm. Mấy năm sau Mẹ lập gia đình và giao chị em cháu cho Bà Nội. – Thế Bố dẫn cô qua Mỹ hả? – Không, Bố cháu bị bệnh nặng nên người ta thả ra, chẳng bao lâu thì qua đời. Trước khi nhắm mắt Bố xin với Nội lo cho hai chị em cháu vượt biên. – Vậy là cô qua đây với Ông Bà Nội? – Không, với gia đình của người bạn Bố cháu. – Cô vẫn còn liên lạc với Mẹ thường xuyên phải không? – Mẹ đã có gia đình riêng nên cháu cũng không muốn làm phiền Mẹ, vả lại cháu không có địa chỉ Mẹ. – Cô cũng đừng trách Mẹ, dù sao cũng chỉ vì hoàn cảnh thôi, nếu không có biến cố 30 tháng 4, chắc gia đình cô đâu bị tan nát như vậy. Một phút yên lặng trôi qua, tôi nghe có tiếng thở dài của Bà. Thực sự, nếu cố tình tìm kiếm tôi cũng có địa chỉ của Mẹ. Nhưng tôi không có nhiều kỷ niệm với Mẹ, ngoại trừ những giọt nước mắt khóc cho thân phận cô đơn của mình. Mỗi khi thấy tôi đứng tựa cửa mắt đỏ hoe, Bố lại dỗ dành an ủi – Con nhớ Mẹ phải không? ừng trách Mẹ, ở vào hoàn cảnh Mẹ, tứ cố vô thân, không nghề nghiệp trong tay chẳng biết làm gì để sinh sống, lại mang tiếng là vợ Ngụy Quân, nhiều người cũng phải làm vậy thôi. Bố chỉ tiếc là không còn đủ thì giờ để làm tròn trách nhiệm của mình đối với gia đình và đất nước. Lúc đó tôi còn quá nhỏ để hiểu được thế nào là hoàn cảnh, trách nhiệm, chỉ biết khóc mà thôi. Bây giờ sống trên đất lạ quê người, tứ cố vô thân tôi phải tự xoay sở một mình, tôi cũng lơ mơ hiểu được thế nào là hoàn cảnh. Nước mắt lưng tròng, không biết tôi khóc cho chính tôi, cho người đàn bà mới quen, cho Bố, cho Mẹ hay cho hoàn cảnh của tất cả những người Việt Nam xa quê hương. Vâng, tất cả cũng chỉ vì hoàn cảnh. Ai đã gây ra hoàn cảnh? Chỉ có Trời mới biết. Tôi muốn xin với Bà, cho tôi được làm con của bà nhưng lại ngại ngùng rồi thôi. Tôi đang cần một tình thương, chắc Bà cũng vậy. Thời gian thấm thoát trôi qua, đã hơn một năm từ ngày tôi mất liên lạc với Hùng. Tôi phải đi công tác cho sở ba tháng. Tuần lễ cuối cùng, lợi dụng những ngày rảnh rỗi tôi đi lùng kiếm mua vài thứ trái cây Việt Nam đặc biệt như nhãn, mít, xoài tượng, mang về làm quà. Tôi nhất quyết phải đến thăm Bà. Biết đâu sự gần gũi sẽ giúp chúng tôi thân thiện hơn là sự quen biết bình thường. Về đến nhà, nghỉ ngơi một chút cho khỏe rồi chạy ngay lại khu chung cư Hùng ở khi xưa. Tôi muốn dành cho Bà một sự ngạc nhiên nên cố ý không gọi điện thoại trước. Tôi bước những bước hồi hộp, lòng tôi lại nhói lên những kỷ niệm với Hùng ngày nào. Thời gian đã làm giảm đi nỗi đau nhưng vết thương vẫn chưa lành hẳn. Tôi đến bên cửa phòng gõ nhẹ mấy tiếng nhưng không có tiếng trả lời. Tôi gõ mạnh hơn. Ông cụ ở phòng đối diện thò đầu ra hỏi tôi – Cô kiếm ai ? – Cháu thăm Bà Lê. – Cô là thân nhân của bà ấy hả? – Dạ không, quen biết thôi. – Bà Lê bị bệnh và đã qua đời hơn một tuần rồi, có phải cô tên Liên không? Tôi sững sờ, đánh rơi cả giỏ trái cây. Trời đất như quay cuồng trong đầu. Tôi luôn luôn đi trễ một bước. Tôi ngạc nhiên hỏi lại cụ – Dạ, sao cụ biết tên cháu? – Bà Lê có nhờ tôi giao bức thư này cho cô. Tôi vội mở ngay ra đọc Cháu Liên thương mến, Ta thứ tư,cứ gọi ta là Dì Tư cũng được. Dì biết ngày giờ của Dì đã gần đến nên có đôi lời từ biệt cháu. Dì vẫn ước ao có một đứa con ngoan ngoãn và lễ phép như cháu. Rất tiếc là chúng ta gần gũi nhau không được bao lâu. Dì đã biết căn bệnh hiểm nghèo này từ lâu và chẳng còn thuốc chữa. Chính vì vậy, Dì không muốn tình cảm của chúng ta đi xa hơn sự quen biết thường tình. Dì cũng biết Hùng đã không thương cháu thật tình nên chẳng biết cách nào hơn là muốn cháu có một thời gian suy nghĩ để thực sự hiểu lòng mình. Dì thành khẩn xin lỗi cháu. ến nay, Dì nghĩ thời gian cũng đủ lâu để cháu quyết định. Kèm theo đây là địa chỉ và số điện thoại của cậu Hùng. Hùng là em chồng của con gái Dì nên cũng chẳng xa lạ gì. Chúc cháu may mắn. Dì Tư. Cháu hãy liên lạc với Mẹ, Dì chắc là Mẹ đang trông đợi cháu. Tôi rất cảm động, cuối cùng thì Dì Tư cũng đã nhận tôi như một thành viên trong gia đình Dì. Tôi hỏi thăm Ông cụ nơi an nghỉ cuối cùng của Dì, rồi lái xe ngay lại thăm. Ngôi mộ còn phủ đất mới với vài vòng hoa trên mặt. Tôi đặt giỏ trái cây tặng Dì và thầm cám ơn Dì những ngày được trò chuyện tâm sự với Dì. Tôi vẫn còn nghe văng vẳng tiếng Dì an ủi và chỉ bảo tôi để vượt qua được những ngày khó khăn nhất trong cuộc đời. Tôi không thể ngăn kịp hai dòng lệ. Thực sự tôi đã khóc cho chính tôi Một đứa con gái côi cút cô đơn, mất tất cả những gì trong tầm tay. Tôi chợt nhớ hôm nay là ngày lễ Vu Lan, tôi biết tôi phải làm gì để đẹp lòng Bố tôi và Dì. Tôi sẽ tìm Mẹ để được úp mặt trong lòng người mà khóc cho đã, để gột rửa tất cả những đắng cay, đau đớn, buồn phiền. Tôi sẽ xin Mẹ tha lỗi cho tôi. Tôi theo địa chỉ Dì Tư cho, đi tìm Hùng, nhưng chàng vẫn như cánh chim, đã bay đến phương trời nào, chẳng biết đâu mà tìm. Dì Tư đã mất, tôi không còn chỗ nào để bám víu, tâm sự. Tôi trở lại với nỗi u uất ngày xưa. MĐ & NTH Chia sẻ Related Posts Page load link
Tác giả Hạ VũThể loại Truyện TeenNguồn thái Đang raSố chương 8Ngày đăng 1 năm trướcCập nhật 1 năm trước Bạn đang theo dõi truyện teen hay của tác giả Hạ Vũ có tựa đề Hôm Nay Tôi Thất Tình. Nào ai có thể kề cạnh mãi một người mà tim người ta luôn hướng về một người khác. Cuối cùng cũng đau quá, cuối cùng cũng phải xa. Mong ước... rằng khi mình xa, khi hai trái tim băng giá gặp nhau, người sẽ cảm thấy muốn cũng từng có một thời yêu điên cuồng ngây dại, chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu thôi, không còn quan tâm truyện gì nữa cả. Cho dù trong tim nhiều lần đớn đau, nhói buốt đến bật khóc, vậy mà vẫn không có cách nào buông bỏ mãi mãi không bao giờ có thể nhìn thấy, hình ảnh một người con gái, giữa màn đêm tối đen, tĩnh lặng, ngồi ôm mình bó gối, run rẩy khóc nức nở lên rõ ràng từng tiếng một, nước mắt như mưa tuôn xuống. Vừa khóc, lại vừa tự lấy tay quệt đi, không muốn nhòa ướt, lấm lem mặt mời các bạn đọc tiếp!
Combo Truyện Ngắn – Tạp Văn – Tản Văn Bán Chạy Hôm Nay Tôi Thất Tình + Những Cảm Xúc Bị Cấm Đoán Sách Thanh Xuân – Tuổi Trẻ Hay / Tặng Kèm Bookmark Green Life Muốn vượt qua nỗi đau thất tình ư, dễ lắ Đôi khi vẫn nghĩ, sao cứ phải ôm mãi một bó củi khô khi phía trước là rừng rậm, phải tiếc một gáo nước đã đổ đi khi suối nguồn đang ở phía trước? Thất tình, một điều có thể làm bất kì ai sợ hãi. Tình yêu bỏ rơi, buồn thật đấy! Duyên số đôi khi cũng buồn cười lắm, cho người ta gặp nhau rồi cuối cùng cũng chẳng thể cùng bước đến tận cuối con đường. Hai người hai hướng, chỉ còn con tim đang ngẩn ngơ vì tình. Là do người đánh mất hay vì người chưa từng có. Người tự yêu, tự an ủi trong mối tình vốn đã sớm nhận ra chẳng thể thành đôi. Người làm bộ như không sao cả, thời gian tự trôi rồi mọi thứ sẽ ổn. Nhưng hai chữ thất tình vẫn như giọt buồn tràn ly, ghim chặt thành sự ám ảnh. Người mượn tình cảm để chôn vùi tình cũ, mượn một tấm thân xa lạ để xoa dịu cơn đau, nuôi mộng bóng hình xưa sẽ tàn phai theo năm tháng. Rồi người nhận ra mình vừa vô trách nhiệm với mình, lại đang gieo cả sự bất hạnh cho kẻ khác. Thất tình là thế đó, đủ câu chuyện với nhiều nỗi niềm mông lung. Nhẹ nhàng với những áng văn chương truyền cảm, Hôm nay tôi thất tình cùng Hạ Vũ nói hộ tấm chân tình da diết của biết bao kẻ đang cô đơn. Viết cho những ngày người uống thật say để không còn thương nữa. Người chỉ muốn ôm mặt mà bật khóc để vơi đi cái nhói đau đang quặn thắt trong lòng. Ngày qua ngày trôi đều như thế, kẻ đi rồi có biết được đâu. Hôm nay tôi thất tình, là cuốn nhật kí ghi lại những dấu ấn của tình yêu tuổi trẻ. Nơi cất lại những bức họa buồn được người tô vẽ trong vội vàng. Người muốn vượt qua nỗi buồn hãy cứ bình tĩnh, Xa người đó rồi, nhất định sẽ gặp được một kẻ tốt hơn. Ông trời sắp đặt cả rồi, không cần gấp. Người hãy như Hạ Vũ, cứ im lặng, đi xem phim, đi shopping, đi ăn, đi chơi với bạn bè, chăm chỉ lên lớp, chăm chỉ đi là Từng bị tổn thương một lần rồi, đừng dùng những hành vi ngây thơ trẻ con làm tổn thương chính mình để trả thù hay trút hết cảm xúc. Có thù hận nặng nề tới mấy kẻ đã bỏ buông cũng chẳng quay lại. Đó vượt qua thất tình không khó phải không? Hôm nay tôi thất tình, thở dài một cái, thả cảm xúc vào khoảng không, nhìn đời nhất có thể và người có thể thanh thản, dũng cảm đi tiếp đươc rồi. Chia tay rồi, nỗi niềm ở lại chỉ còn là những cảm xúc bị cấm đoán Người đàn ông đó Chỉ có thể yêu Không thể hy vọng. Con người là thế, biết rõ nghịch điện thoại chỗ tối sẽ hỏng mắt nhưng vẫn thích trùm chăn lướt net, biết rõ thức khuya không tốt cho sức khỏe nhưng nửa đêm vẫn còn lọ mọ. Cũng như chia tay rồi, biết rõ người ấy đã ra đi, nhưng cảm xúc vẫn vẹn nguyên như thuở ban đầu, biết bao kỷ niệm cứ nhớ mãi chẳng thể nào quên. Hồi ức về người ấy là bữa tiệc nhiều món, món chính ngọt ngào mà tráng miệng lại đắng ngắt. “Em có thể nghe thấy âm thanh tảng băng tan vỡ, cơn gió, cùng chú chim đang kêu chiêm chiếp và thời tiết xấu từ lồng ngực mình. Cái ngày chúng mình ngồi trên bãi cỏ chẳng hề sạch sẽ và nắm lấy tay nhau, xung quanh là lũ kiến, lũ gián, và mọi sinh vật ghê sợ tồn tại trên mặt đất. Chúng mình chuyện trò về những điều hệ trọng như là quá khứ của cha mẹ chúng mình, sự tồn tại của Thượng đế, nhà tiên tri của chúng mình có thể là người ngoài hành tinh và có khả năng bay. Chúng mình luôn làm vậy mỗi khi ở bên nhau. Mỗi cuộc đấu tranh đều trở nên quan trọng gần giống một người khổng lồ. Em thấy mình trở nên quan trọng. Em tin rằng anh sẽ mang đến cho em hạnh phúc. Em có thể ngửi thấy tình yêu thương và sự ân cần của anh ở khắp nơi trên cơ thể em. Và sau một ngày mỏi mệt khi chúng ta cùng ngồi trên bãi cỏ chẳng hề sạch sẽ, anh rời bỏ em mà chẳng nói một lời. Cuộc đời ném em vào hố đen sâu thăm thẳm. Anh rời bỏ em.” Cuốn sách này là một đại tiệc đầy cảm xúc dành cho những con người đã đi qua đổ vỡ đang vật lộn với chính mình, là cuộc hành trình hàn gắn những vết nứt trong tim, và cũng là đôi phút trăn trở của những cặp đôi trên con đường hạnh phúc. Hy vọng Những cảm xúc bị cấm đoán sẽ là ly café cho những ngày có mưa trong lòng, để bạn tìm thấy sự bình yên và an ủi.
Lưu ý Bạn có thể vừa nghe vừa bình luận đánh giá truyện mà không làm gián đoạn âm thanh Hiện có 136 đánh giá cho truyện này Mai Hoa 25/08/2022 214002 Giọng anh Sang nghe da diết sao ấy ,cảm ơn Anh cảm ơn Hẻm nhiều,chúc Cả nhà luôn nhiều sức khoẻ ạ
"Đôi khi vẫn nghĩ, sao cứ phải ôm mãi một bó củi khô khi phía trước là rừng rậm, phải tiếc một gáo nước đã đổ đi khi suối nguồn đang ở phía trước?" Trong tình yêu, không ít người đã rơi vào cảnh "Tôi đã lỡ yêu một người chẳng yêu tôi, yêu đến khờ dại, yêu đến yếu mềm, yêu đến cho đi mà chẳng cần nhận lại" và rồi trở thành người mang trái tim đầy vết thương vì trao tặng cả tấm lòng cho một người không cần nó. Tình yêu vốn là điều kỳ diệu nhưng cũng rất mong manh. Khi trái tim đã loạn nhịp, đập vì một người khác đồng nghĩa với việc ta trao người đó quyền làm đau, tổn thương bản thân mình. Nhưng trên thế giới này có ai “sống được mà không yêu - không nhớ không thương một kẻ nào”, dù chúng ta biết phía trước có thể là nỗi đau thì những kẻ đang yêu vẫn nhắm mắt tiến vào, mang cả tấm chân tình để trao tặng cho đối phương mong thay đổi định mệnh. Nhưng không phải ai cũng may mắn khi trái tim lỗi nhịp lần đầu tiên tìm đúng mảnh ghép, có người ôm mối tình đơn phương chẳng bao giờ được đáp trả, người nắm được tay người mình thương bước vào lâu đài tình ái nhưng cuối cùng lại tuột mất lúc nào không hay... Cuốn tản văn Hôm nay, tôi thất tình của tác giả Hạ Vũ đã lột tả hết nỗi đau của những trái tim mang trong mình vết xước. Cuốn sách đơn giản chỉ là một quyển nhật ký của người trong cuộc, ghi chép lại những cảm xúc quằn quại, đau đớn hay tiếng nấc nghẹn trong đêm khuya của bất cứ trái tim nào đã từng đau khổ vì tình ái. Tác giả Hạ Vũ ví những ngày thất tình ấy “giống như một tảng đá màu đen lớn thật lớn, che phủ cả bầu trời trên cao. Lại như có thêm một lực ép nặng trĩu đè xuống lồng ngực, kéo trì trệ cả tinh thần”. Bởi khi ta đặt tất cả hy vọng, tin yêu và tấm lòng vào người ấy, ngỡ tưởng mình sẽ tay nắm tay đến cuối con đường bỗng trở thành "người lạ" thân thuộc. Nỗi đau đó thật sự làm bất cứ ai cũng phải quặn thắt con tim bởi tình cảm mình trao đi quá lớn, những cố gắng, mong ước không được đền đáp. Từng trang sách của Hạ Vũ chất chứa nhiều nỗi đau, sự xót xa hay những tiếng nấc nghẹn ngào cùng giọt nước mắt, tiếng thở dài trong đêm tối của cõi lòng đang tan nát. Họ cố kìm nén trái tim tổn thương vì tình, một mình gặm nhấm nỗi đau của người ở lại. Họ sẽ phải đối mặt với ngày tháng tươi đẹp trong quá khứ và chỗ trống mà người ra đi để lại cùng những kế hoạch viết tên 2 người từ nay sẽ chẳng bao giờ được thực hiện. Người ở lại mãi quẩn quanh trong “bóng hình cũ, chuyện xưa cũ, dù muốn lắm nhưng mà chẳng thấy đường để thoát ra.” Khi ấy, bất chợt ta nghe thấy một bản nhạc quen hay vô tình nhớ lại giây phút tươi đẹp bên nhau nước mắt đã trực tuôn trào. Có thể nói đây là giai đoạn hết sức rất khó khăn, đau khổ đối với ai đã và đang thất tình. Hôm nay, tôi thất tình là nơi cất lại những ký ức buồn về tình yêu tuổi trẻ của Hạ Vũ. Đến với cuốn sách, họ có thể khóc cho thỏa hết nỗi lòng để rồi mạnh mẽ đi tiếp con đường của mình. Chỉ có vượt qua nỗi đau đó, bản thân sẽ trưởng thành hơn và trái tim cũng trở nên mạnh mẽ. Qua cuốn sách, tác giả muốn gửi gắm thông điệp tới những ai đã và đang đổ vỡ trong tình yêu một trái tim chân thành nhất định sẽ giữ được một trái tim biết trân trọng ở lại đến cùng. Học cách yêu thương bản thân, tình yêu đích thực sẽ đến lúc mà ta không ngờ tới! - Song Song - Nguồn giới thiệu Zing News
truyện ngắn hôm nay tôi thất tình