Những truyện ngắn hay về tình yêu, bạn cũng sẽ bắt gặp mình Có những dòng người trôi đi vội vã, có những toan lo oằn gánh nặng trên vai. Đừng thích, hãy yêu. Mình tự cho bản thân khôn ngoan nên làm ngược lại lời người đó nói. "Đừng yêu, hãy thích". Thích Hoàng Thúy Vân vừa nhìn thấy liền thấy nóng giận. Trần Hà Thu trong tiềm thức muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị Hoàng Thúy Vân khăng khăng giữ lại, không thể nào giãy ra được. Đôi mắt nguy hiểm thâm trầm của Nguyễn Hoàng Phúc hơi nheo lại, nhìn thấy Trần Hà Thu hôm nay trang điểm hoàn toàn khác trước, trong mắt hơi lóe lên một tia sáng. Lời nói ngọt ngào dành tặng anh yêu Lời chúc 1: "Hôm nay là ngày đặc biệt với anh và với cả em. Anh biết không, em chỉ muốn gửi đến anh một nghìn lẻ một nụ hôn, người em thương rất nhiều! Chúc mừng sinh nhật anh nhé! Chúc anh ăn khỏe, ngủ khỏe, sức khỏe dồi dào và thêm yêu em hơn đấy!" Lời editor. Mình quyết định đào hố này hơi vội vàng, nhưng sẽ lấp từ từ tùy vào tiến độ của bộ đang đào dở. Mới đọc được giới thiệu của một bạn trên group nói về truyện này nên mình quyết định nhảy hố đi kiểm chứng thử xem sao, thì biết nhà Jins edit Bài Hát: Đừng Vội Nói Yêu Em. Ca Sĩ: Hoàng Lê Vi. Thể Loại: Lời Bài Hát Nhạc Trẻ. Vì đau thương đó nhức nhối con tim Vì đau thương đó vết đau tình đầu Làm sao em dám mong giấc mơ là thật Thì xin đừng vội anh hỡi… Đã từng có một người bước qua đời tôi bo05BIU. Tô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu. “Cô lại nổi điên đấy à?” Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi. “Không dám.” Tô Lạc đáp. “Tôi chỉ muốn cầu xin anh.” “Nhưng đây không phải là thái độ cầu xin người khác.” “Làm thế nào mới phải?” Tô Lạc hỏi. “Lúc cầu xin tôi, phụ nữ thường cởi hết quần áo.” Ánh mắt Tiêu Kiến Thành lóe lên tia châm chọc. Tim Tô Lạc đập thình thịch, cô cố gắng khống chế tâm trạng nhưng hơi thở vẫn trở nên dồn dập. Tiêu Kiến Thành thấy vậy liền nói “Dù cô xúc động nhưng nơi này không mấy thích hợp, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!” “Đồ vô liêm sỉ!” Chuyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tô Lạc. Cô mắng anh ta rồi quay người bỏ đi. “Này... Cô chẳng có thành ý gì cả!” Tiêu Kiến Thành đi theo Tô Lạc. “Đồ lưu manh!” Tô Lạc đáp một câu. “Tôi cho cô hai sự lựa chọn.” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng. “Thứ nhất, ngày mai cô mang trả hết đồ cho tôi. Thứ hai, tối nay... Khi bạn yêu một người phải chăng bạn muốn nói bạn yêu người đó, phải chăng bạn cho rằng đó là tình yêu. Tự cho rằng nói yêu thì chính là tình yêu thật sự? Nhưng thật ra, yêu chính là một tính từ khó nói, không nhanh không chậm nhưng vừa vặn đúng lúc, và chỉ khi trái tim luôn hướng đến một người, luôn nghĩ đến một người thì dù khó khăn đến đâu định mệnh cũng sẽ an bài cho hai người bên nhau . Cũng giống như tiêu đề, hôm nay, tôi sẽ giới thiệu đến với các bạn một cuốn tiểu thuyết về tình yêu đô thị ấm áp nhưng cũng không kém phần đau khổ, “Đừng Vội Nói Lời Yêu” của tác giả Tự Do Hành Tẩu. Hãy cùng chúng tôi khám phá nhé!Đừng vội nói lời yêuThông tin tác giảGiới tính NữNăm sinh 197XChòm sao Nhân mãVề tác giả Tự Do Hành Tẩu, thông tin của cô rất ít được công khai, hiện tại vẫn chưa xác định ngày sinh rõ ràng, nơi sinh vfa lẫn tên. Dù vậy nhưng cô rất được tác giả yêu thích tại Việt Nam với lối viết truyện ngắn gọn xúc tích nhưng không hề khiến người đọc cảm thấy mất hứng hay cụt cảm xúc. Truyện cô viết mang theo chút đau khổ, ngược nhưng cái kết luôn đẹp và rất viên mãn, khiến người đọc vô cùng hài lòng với cái kết như chỉ vậy khi xây dựng câu chuyện, tác giả vô cùng trao chút từ hoàn cảnh đến tình cảm của từng nhân vật, kể cả câu văn cũng vậy, làm cho các độc giả cảm thấy hai nhân vật nam nữ chính đến với nhau không hề bất ngờ, rất tự nhiên. Tựa như đó là lẽ tự nhiên, là số phận đã tác phẩm của tác giảĐừng vội nói lời yêu Đã xuất bảnTình yêu thứ ba Đã xuất bảnThông tin cơ bản của sáchĐã xuất bản, khổ 14,5 cm x 20,5 cmGồm 445 trang với 27 dungNội dung đừng vội nói lời yêuĐừng vội nói lời yêu là câu chuyện kể về Tô Kiến Thành một chàng trai giàu có, vô cùng tự tin. Không những vậy Tô Kiến Thành còn là một chàng trai đa tình có tiếng. Ngay từ lần đầu gặp Tô Lạc, anh đã mang theo cái suy nghĩ nhất định sẽ theo đuổi thành công cô nàng Tô Lạc mạnh mẽ, bướng bỉnh nhưng ẩn sâu trong con người cô là một sự lương thiện. Thế nhưng, Tô Lạc là người tiêu dao tự tại ghét những ai muốn chinh phục mình. Trong bộ truyện này, Tô Lạc thích một nam phụ rất lâu, cho đến khi Tiêu Kiến Thành xuất hiện, cuộc sống vốn đảo lộn, mất trật tự càng theo hoảng loạn, chao đảo. Dù vậy với ngoài bút tài tình của tác giả Tự Do Hành Tẩu thì tình yêu của hai người họ đến với nhau không hề bất ngờ hay cứng ngắt nhưng mang chút gì đó mạnh mẽ lại ngọt ngào vô cùng. Và có lẽ đây là nét độc đáo, là cái hay của bộ truyện này. Không chỉ vậy câu chuyện tình yêu của họ không hề khô khan mà mang theo chút hài hước, và kịch tính. Với ngoài bút của tác giả nam chính hiện lên rất bá đạo, là một hình tượng nam chính như bao bộ truyện khác thê nhưng hình tượng nữ chính rất được đề cao, từ nội tâm cho đến ngoại hình. Tuy Tô Lạc là một người mạnh mẽ nhưng với thủ đoạn của Tiêu Kiến Thành thì cho dù có lớn mạnh đến đâu thì cũng là con cá mắc lưới cố vùng vẫy trong nước. TríchTô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu.“Cô lại nổi điên đấy à?” Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi.“Không dám.” Tô Lạc đáp. “Tôi chỉ muốn cầu xin anh.”“Nhưng đây không phải là thái độ cầu xin người khác.”“Làm thế nào mới phải?” Tô Lạc hỏi.“Lúc cầu xin tôi, phụ nữ thường cởi hết quần áo.” Ánh mắt Tiêu Kiến Thành lóe lên tia châm Tô Lạc đập thình thịch, cô cố gắng khống chế tâm trạng nhưng hơi thở vẫn trở nên dồn Kiến Thành thấy vậy liền nói “Dù cô xúc động nhưng nơi này không mấy thích hợp, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!”“Đồ vô liêm sỉ!” Chuyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tô Lạc. Cô mắng anh ta rồi quay người bỏ đi.“Này… Cô chẳng có thành ý gì cả!” Tiêu Kiến Thành đi theo Tô Lạc.* Nhận xét cá nhân Khi vừa lập trang sách đầu tiên, tôi đã nghĩ với tính cách như Tô Lạc thì nam chính sẽ là người như thế nào? Tôi khá bất ngờ trước hình tượng nam chính cũng như nữ chính trong bộ truyện Đừng vội nói lời yêu. Tình tiết vô cùng hấp dẫn và lôi cuốn khiến người đọc không thể ngừng đọc mà chỉ muốn mau chóng đọc hết để biết cái kết của hai nhân vật này. Đây là câu chuyện mang chút “mạnh mẽ” hòa thêm chút đau khổ nhưng rất logic không hề cứng ngắc làm cho độc giả cảm thấy mới mẻ và độc đáo. Không chỉ vậy, mỗi một câu chữ của tác giả tuy rằng rất ngắn gọn nhưng lại dễ hiểu lại xúc tích, ẩn chứa nội tâm mạnh mẽ của nữ chính cũng như tính cách bá đạo của nam chính. Bạn đừng lo, câu chuyện này có một cái kết đẹp như bao cặp đôi khác trong những bộ truyện kia thôi. Khi đóng sách lại và đọc hết chữ cuối cùng tôi cảm thấy vô cùng vui mừng khi hai người họ thật sự đã về bên nhau, thật sự sống trong những tháng ngày hạnh phúc! Hãy đọc và cảm nhận! bán sách Giá bìa đồngBìa sách đừng vội nói lời yêuGiá khuyến mãi mua tại Lazada 741 views Mới sáng sớm, Tiểu Tần đầu tóc lòa xòa, lo lắng lao vào phòng bệnh. “Tô Lạc, cô vẫn ổn đấy chứ?”Y tá đang cắm kim truyền lại cho Tô Lạc. Cô ngoảnh đầu, đáp “Em không sao.”Cô y tá nghiêm mặt. “Chị đừng động đậy, mạch máu của chị rất nhỏ, khó lấy ven. Bình thường chị phải chú ý một chút, nhất là tay bên này, bằng không, lần sau chỉ có thể truyền vào chân thôi đấy.”Tô Lạc lập tức ngậm miệng. Tiểu tần đứng yên lặng một bên, thậm chí không dám thở cô y tá rời đi, Tiểu Tần mới mở miệng hỏi “Tối qua cô làm sao thế?”“Tối qua… sao cơ?” Chưa rõ chị muốn hỏi điều gì, Tô Lạc không dám tùy tiện trả lời.“Chị làm sao biết được? Chưa đến sáu giờ sáng hôm nay, Dương Nhuệ đã gọi điện cho chị, nói tối qua anh ấy gọi cho cô nhưng đang nói chuyện, điện thoại đột nhiên mất tiếng, sau đó không liên lạc được nữa. Dương Nhuệ nhờ chị tới xem xét tình hình của cô.” Tiếu Tần kéo cái ghế lại gần, ngồi xuống, vỗ ngực. “Ôi trời, chị cũng không thể gọi cho cô, sợ quá, tưởng cô thật sự “hy sinh” rồi.”Tô Lạc không nhịn được cười. Có bạn bè quan tâm đúng là khiến con người cảm thấy rất ấm Tần trách móc “Cô còn cười nữa? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, điện thoại của cô bị làm sao vậy?”Tô Lạc quay đầu về phía tủ đầu giường. Di động của cô đang bị ngâm trong cốc nước. Tiểu Tần thuận theo ánh mắt cô, kêu lên “Cô điên à? Sao lại bỏ điện thoại vào trong nước?”Tô Lạc không biết trả lời thế nào. Tối qua, cô còn chưa nói hết câu, Tiểu Kiến Thành đã lạnh mặt, cướp điện thoại trong tay cô rồi thả vào cốc nước bên cạnh. Vào thời khắc rơi xuống nước, di động vẫn lờ mờ phát ra giọng nói của Dương Nhuệ, cô vô thức giơ tay lấy nhưng Tiêu KiếnThành đã túm chặt tay ta hơi dùng sức nên mũi kim cắm trên mu bàn tay cô liền đâm xuyên mạch máu, mang lại cảm giác nhói đau.“Bỏ tay ra!” Tô Lạc hét lên.“Đợi một lát!” Tiêu Kiến Thành cất giọng lạnh lùng. “Di động cần quá trình mới có thể ngấm nưóc.”Tô Lạc ra sức vùng vẫy nhưng cô không phải là đối thủ của anh ta. Một lúc sau, cuối cùng Tiêu Kiến Thành cũng buôn tay, Tô Lạc cảm thấy máu từ huyết quản bị vỡ phun ra ngoài, cô cắn môi để không phát ra tiếng kêu đau Kiến Thành nhìn chằm chằm chiếc điện thoại. “Bây giờ tên Dương Nhuệ đó sẽ nghĩ thế nào? Anh ta tưởng em chết rồi hay tưởng em nổi cơn điên? Liệu anh ta có vội vàng đến đây tìm em không? Nếu sáng mai anh ta có mặt ở bệnh viện, coi như có tình ý với em. Đúng rồi, tôi quên mất anh ta không có xe, vậy thì cho anh ta đến chiều ngày mai đi!”Nói đến đây, Tiêu Kiến Thành quay sang Tô Lạc, khóe miệng chợt nhếch lên, để lộ ý cười khinh miệt. “Đừng tưởng em bày tỏ tình cảm với người khác, tôi sẽ đau lòng. Tôi chỉ là mất hứng mà thôi. Em có hiểu không? Tôi vốn định để mọi người vui vẻ một chút, là em không biết điều.”Anh ta chỉ tay ra cửa. “Tô Lạc, buổi tối hôm nay, tôi rời khỏi nơi này, đối với tôi mà nói, em chẳng còn ý nghĩa gì cả. Sau này, em đừng mặt dày đến tìm tôi nữa.”Nghe Tô Lạc kể lại sự việc, thần sắc Tiểu Tần lộ vẻ khó tin.“Sau đó thì sao? Cậu ta nói cô đừng mặt dày đến tìm cậu ta, cô trả lời thế nào?”“Em chẳng nói gì cả.”“Cậu ta cứ thế bỏ đi sao?”“Vâng.”Tiểu Tần liền rút điện thoại khỏi túi xách, đưa cho Tô Lạc. Tô Lạc không hiểu. “Chị định làm gì vậy?”“Cô điên rồi, Tô Lạc. Cô gặp vận may mà không biết. Khiến một “con rùa vàng” si mê đến mức này, cô còn không tranh thủ thời cơ, cùng cậu ta biến giả thành thật, mà lại nổi cơn thần kinh, đá người ta đi? Cô tưởng mình thật sự xinh đẹp có sức hâp dẫn hay sao? Cô mau gọi điện cho Tiểu Tổng, giải thích tối qua… do phản ứng của thuốc nên cô mới ăn nói bừa bãi.” Tiểu Tần vừa nói vừa nhét điện thoại vào tay Tô Lạc không cầm. “Chị tưởng Tiêu Kiến Thành thật sự thích em hay sao? Những câu anh ta nói, chuyện anh ta nhận lời, có lúc nào là thật đâu. Em vốn đắc tội với anh ta, anh ta nói những lời này chỉ là muốn mê hoặc em, đùa giỡn em mà thôi. Một khi em đồng ý, anh ta sẽ đá em ngay. Lm vậy, anh ta mới thấy sảng khoái và vui vẻ.”Tiểu Tần lắc đầu . “Tô Lạc, chuyện khác thì chị không biết nhưng lần đi miền Tây, cậu ta lái xe một đoạn đường dài như vậy để tìm cô. Sau đó cô bị ngã, cậu ta nghĩ mọi cách cứu cô. Bởi vì được tận mắt chứng kiến nên chị không tin cậu ta không có chút cảm chân thành với cô.”“Đó là vì anh ta sợ em chết, sẽ cắn rứt lương tâm. Tiểu Tần chị không biết anh ta từng đưa em đến chỗ nào đâu, toàn là những cô gái trẻ trung, xinh đẹp chơi với đám công tử nhà giàu như anh ta. Ngoài ra, anh ta còn nhắc tới mấy lần rằng sẽ bao nuôi em, một tháng cho em từng này tiền.”“Thật sao?” Tiểu Tần tỏ vẻ hứng thú. “Một tháng bao nhiêu vậy?”“Năm mươi ngàn gì đó, còn có nhà và xe ô tô nữa.” Tô Lạc Tàn lộ vẻ kinh ngạc. “Mẹ ơi, những năm mươi ngàn, tuơng đương tiền lương một năm của chị, hơn nữa còn là người đàn ông đẹp trai như Tiêu thiếu gia? Sao không có ai ra giá với chị nhỉ? Kể cả là người đàn ông già nua, hói đầu cũng được, chị sẽ bằng lòng ly hôn ngay.”Tô Lạc vội cắt lời “Được rồi, chị đừng lên cơn thần kinh nữa, em cũng chẳng có cách nào khác. Từ ngày gặp anh ta, chuyện gì cũng không thuận, còn xảy ra bao nhiêu phiền phức. Hơn nữa, người đàn ông đó không nói lý lẽ nên em chỉ có thể làm vậy. Bây giờ, em đã ngả bài, chắc anh ta cũng không đến quấy rầy em nữa.”“Cô nói chí phải, một người đàn ông nửa đêm đến thăm cô, cô lại tỏ tình với đối tượng khác ngay trước mặt cậu ta, chỉ cần là con người, cậu ta sẽ không bao giờ tìm cô nữa.”Tiểu Tần gật đầu. “Nhưng Tô Lạc à, cô có xác định mình sẽ không bao giờ vác mặt đi cầu xin cậu ta nữa hay không?”“Tất nhiên là không. Nhìn thấy anh ta, dù xa cả trăm mét em cũng sẽ đi vòng đường khác.” Tô Lạc nói chắc như đinh đóng Tàn thở dài bất lực. “Cô đừng chắc chắn như vậy. Hai hôm nay không đến thăm cô là vì chị phải tiếp nhận công việc của cô. Tiêu thiếu gia đã đồng ý móc hầu bao, quyên góp khoản tiền bán đấu giá lần trước, cộng thêm một số khoản nữa, tất cả khoảng năm triệu nhân dân tệ. Số tiền này dùng để xây dựng trường học và ký túc xá cho học sinh nội trứ ở miền Tây. Hôm qua, chị và luật sư của bên đó đã bàn chi tiết, họ nói hôm nay sẽ đưa biên lai, sau đó chuyển khoản. Ngoài ra, hôm qua Dương Nhuệ cũng đã gặp lãnh đạo phòng Giáo dục huyện và thảo luận hợp đồng với đơn vị thi công. Trường học của anh ấy sẽ không bị xóa sổ mà phá đi xây lại. Còn nữa, về chiếc máy kéo bị rơi xuống núi, Tiêu Tổng cũng đồng ý bỏ tiền, bảo chủ nhân đi mua xe mới. Hôm qua, chủ xe gọi điện cho chị, hỏi ý kiến chị nên mua trước hay nhận tiền trước. Chị bảo ông ta cứ mua xe đi rời cầm hóa đơn đến thanh toán. Không biết chừng hôm nay ông ta đã mua máy kéo về nhà rồi ấy chứ, nhưng bây giờ chị cũng chẳng biết có thể thanh toán hay không.”Tô Lạc sững sờ. Cô đâu ngờ, khi bản thân nằm trên giường bệnh đếm lá ngoài cửa sổ, bên ngoài lại xảy ra nhiều chuyện như Tần lại thở dài. “Em gái, cô muốn lập miếu thờ trinh tiết thì ít nhất cũng phải thương lượng với chị trước, đợi tiền đến tay rồi muốn làm gì thì làm chứ.”“Em đâu biết… xảy ra những chuyện này.” Tô Lạc phản bác một cách yếu ớt.“Hơn nữa, em là em, quỹ từ thiện là quỹ từ thiện, đâu có liên quan đến khi anh ta đã thỏa thuận với bọn chị xong xuôi…”“Cô lại nghĩ sai rồi. Tiểu Tổng đặt điều kiện giao cho cô phụ trách dự án này. Thư ký Dụ vỗ ngực hứa, cô nhất định sẽ quay về. Hơn nữa, ông ta sẽ thăng chức cho cô.”“Tiêu Kiến Thành… Dù em không quay về, anh ta vẫn nên gánh vác trách nhiệm xã hội”Tiểu Tần bĩu môi. “Theo chị thấy, tình hình khó khăn rồi. Đúng như cậu ta nói, cô đã khiến cậu ta mất hứng. Thứ mà người có tiền cần, chẳng phải là hứng thú hay sao?”Nói đến đây, điện thoại của Tiểu Tần đổ chuông, dù nhanh chóng bắt ở đầu dây bên kia nói câu gì đó chị đáp “Được, tôi sẽ quay về văn phòng ngay. Cô hãy báo cáo với lãnh đạo rồi cố gắng nói chuyện với bọn họ.”Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Tần hất cằm kiêu ngạo. “Cô thấy chị nói có đúng không? Vừa rồi luật sư gọi điện thoại đến cơ quan, thông báo gần đây nguồn vốn của công ty đang căng thẳng, chuyện quyên góp tạm gác lại. Đúng là Tiêu thiếu gia mất hứng rồi.”Tô Lạc chau mày. “Sao chị không ký hợp đồng với bọn họ?”“Ở cái xã hội này, hợp đồng chẳng có tác dụng gì cả, tình người mới quan trọng.” Tiểu Tần đứng dậy, vỗ vai Tô Lạc. “Được rồi, cô cũng đừng nôn này không phải lỗi của cô. Mọi việc đều do duyên số, cô và Tiêu Kiến Thành không có duyên, chúng ta và khoản tiền đó cũng không có duyên, sau này lại nghĩ cách khác là được. Chị phải đi đây, chắc Thư ký Dụ đang nổi điên lên rồi. Cô hãy nghỉ ngơi cho khỏe, lúc khác chị sẽ đến thăm cô.”Tiểu Tần vội vã rời đi, phòng bệnh trở nên yên tĩnh trong giây lát. Tô Lạc nằm thẳng nguời, lặng lẽ nhìn trần nhà cảm thấy bốn bề vô cùng trống trải. Nước thuốc từ tĩnh mạch chảy vào cơ thể, từ đầu đến chân, cả trái tim cô đều vô cùng giá đã làm sai ư? Cô chỉ đơn thuần muốn bảo vệ tình cảm của mình, thoát khỏi cục diện hỗn loạn hiện tại mà thôi Thế nhưng, cô đã khiến người đàn ông đó mất hứng, mà hứng thú này lại liên quan đến rất nhiều người. Vẻ mặt lạnh lẽo của Tiêu Kiến Thành trước khi rời khỏi phòng bệnh lại hiện lên trong đầu Tô Lạc. Anh ta có nói một câu mà cô không tiết lộ với Tiểu Tần “Tô Lạc, Sớm muộn em cũng sẽ chết trong tay tôi.”Buổi chiều, bác sĩ vào phòng, tay cầm tập hóa đơn, vẻ mặt tỏ ra khó xử. “Cô phải nộp thêm tiền. Hai mươi ngàn nộp lúc nhập viện đã dùng hết rồi.”“Hai mưoi ngàn ư?” Tô Lạc tròn mắt, cảm thấy khó tin. “Đã dùng hết rồi?”“Đúng vậy. Cô hãy bảo người nhà nộp thêm tiền, ít nhất mười ngàn nữa.” “Tôi có thể chuyển viện không?” Tô Lạc thăm sĩ ấp úng “Lần trước… tôi nói không được, nhưng hôm nay… tôi nghĩ, chắc là được rồi.”Tô Lạc thở phào nhẹ nhõm, xem ra đây cũng là tin tốt sĩ nói tiếp “Thật ra, với tình trạng sức khỏe của cô, cũng có thể về nhà được rồi.”“Vậy sao?” Tô Lạc không dám tin vào tai mình. “Tôi sắp khỏi rồi à?”“Cô không có vấn đề gì lớn, chỉ là bị gãy xương, có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”“Tại sao lúc trước tôi không nghe anh nhắc đến chuyện này?”“Lúc trước…” Bác sĩ ngập ngừng. “Tóm lại, bệnh tình không ngừng thay đổi mà.”Bắt gặp thái độ này của bác sĩ, Tô Lạc cũng lờ mờ đoán ra nội tình. Cô không tiếp tục truy vấn mà cất giọng sảng khoái “Tôi sẽ nói với người nhà, tranh thủ làm thủ tục xuất việc trong thời gian sớm nhất.”Bác sĩ đi ra ngoài, đúng lúc đụng phải một người đàn ông. Người đàn ông lên tiếng “Xin hỏi, Tô Lạc ở phòng bệnh nào vậy?”Nghe giọng nói vô cùng quen thuộc, Tô Lạc biết ngay là Dương Nhuệ. Người nào đó nói “Đến chiều hôm nay, nếu Dương Nhuệ đến đây tìm em, chứng tỏ anh ta có tình ý với em.” Vào thời khắc này, Tô Lạc chỉ hận không thể bảo người đó đến đây ngay. Dương Nhuệ quả nhiên đến thăm cô. Anh đi vào phòng bệnh, trên lưng vẫn là cái ba lô rách đó, gấu quần dính đầy bùn đất, áo khoác nhàu nát, đầu tóc lòa xòa, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi, ánh mắt nôn nóng tìm kiếm Tô Lạc. Vào thời khắc nhìn thấy cô nằm trên giường bệnh, nở nụ cười rạng rỡ với mình, vẻ mặt anh nhẹ nhõm trong giây tật là gì chứ? Điện thoại là gì chứ? Vụ quyên góp là gì chứ? Tô Lạc chưa bao giờ cảm thấy được an ủi như vậy “Tô Lạc, em không sao đấy chứ?” Dương Nhuệ đi đến bên giường bệnh, hỏi bằng giọng đầy quan tâm.“Em vẫn ổn.”“Thế thì tốt” Anh đặt ba lô xuống đất rồi lấy ra một cái túi nilon màu đỏ, bên trong có mười mấy quả trứng gà. “Đây là trứng gà ta, cô giáo Mãn nhờ anh mang đến cho em.”Tô Lạc nói khẽ “Cảm ơn anh!” Cô nhìn anh chăm chú, miệng nở nụ cười ngọt ngào, không thể che Nhuệ hơi ngượng ngùng, liền quay đầu tìm ghế ngồi xuống. Chợt nhìn thấy chiếc điện thoại nằm trong cốc nước, anh hỏi “Chuyện này là thế nào vậy?”“Không có gì.” Tô Lạc đáp.“Hôm qua, đột nhiên không gọi được nữa là vì nguyên nhân này sao?”“Vâng.”“Xảy ra chuyện gì thế”“Không có gì đâu ạ. Em muốn báo cho anh biết một tin vui, “Tin gì cơ?”“Em có thể về nhà rồi, không cần nằm viện nữa.”“Thật sao?”“Vâng, bác sĩ vừa nói cho em biết.”“Như vậy chứng tỏ vết thương của em không mấy nghiêm trọng.”“Đúng thê!”“Tốt quá, chúc mừng em!” Dương Nhuệ nói với giọng chân thành.“Cho em mượn điện thoại của anh một lúc, em muốn gọi điện cho mẹ, bảo mẹ đến đón em xuất viện.” Tô Lạc giơ tay, Dương Nhuệ liền lấy di động đưa cho cô. Đó là chiếc Nokia đã cũ nhưng vẫn còn lưu hơi ấm của anh, khiến cô cảm thấy ấm áp trong thoại đổ chuông hồi lâu, cuối cùng cũng có người bắt máy. Bà Nhạc cất cao giọng, hỏi “A lô, ai đấy?”“Mẹ, là con đây!”“Mẹ đang tìm cô mà gọi cho cô mãi không được. Tiểu Lạc à, phải làm thế nào bây giờ?” Bà nấc nghẹn.“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”“Hôm qua, mẹ nhận được thông báo của đồn cảnh sát, bảo đến đón Tiểu Kiệt nhưng hôm nay, phía cảnh sát lại không cho đón. Họ nói lần trước, nó và bố cô đánh nhau, nó đã làm hỏng thiết bị giám sát gì đó của người ta. Người ta bắt đền, không bồi thường sẽ bị kết án.”“Gì cơ… bị kết án ư? Bồi thường bao nhiêu ạ?”“Một trăm năm mươi ngàn.”“Những một trăm năm mươi ngàn? Sao có thể nhiều như vậy?”“Đúng vậy, bây giờ mẹ đi đâu kiếm số tiền đó? Chỉ tại ông già chết tiệt kia, biết thế, Tiểu Kiệt đánh chết ông ta cho xong.”“Bố đâu rồi hả mẹ?”” tới đồn cảnh sát cầu xin, nhưng bọn họ nói không liên quan đến ông ta, đây là chuyện của công ty. Bây giờ, ông ta đi gặp ông chủ bên đó nói chuyện. Đồn trưởng ra rồi, mẹ đi gặp ông ta một lát đây.”Người ở đầu dây bên kia lập tức cúp máy, Tô Lạc ngẩn Nhuệ vội hỏi “Xảy ra chuyện gì thế? Tại sao phải bồi thường một trăm năm mươi ngàn?”“Mấy hôm trước, em trai tìm đến chỗ bố em làm bảo vệ để đánh ông ấy. Bây giờ, công ty đó nói nó làm hỏng thiết bị giám sát của bọn họ, đòi bồi thường một trăm năm mươi ngàn, bằng không nó sẽ phải ngồi tù.”“Nghiêm trọng đến mức đó sao?”“Là anh ta cố ý.” Tô Lạc buột miệng.“Ai cố ý cơ?” Dương Nhuệ truy Lạc không biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói một người đàn ông cực kỳ vô vị, chỉ vì cô làm anh ta mất hứng, không đáp ứng yêu cầu vô lý của anh ta nên anh ta bủa vây cô khắp nơi? Câu này mà nói ra miệng, chẳng khác nào một trò cười. Tô Lạc thầm hạ quyết tâm, cho dù phải chết trong tay anh ta, cô cũng không bao giờ cầu xin đối phương nửa đến đây, Tô Lạc không trả lời câu hỏi của Dương Nhuệ mà chỉ cười cười. “Không có gì, mẹ em sẽ nghĩ cách. Cho Tiểu Kiệt một bài học cũng tốt.”“Liệu mẹ em có gom được một trăm năm mươi ngàn không?”“Chắc có, mẹ em chơi mạt chước lúc nào chẳng thắng.” Tô Lạc cố gắng tỏ ra nhẹ Nhuệ lục túi lấy một tấm thẻ ngân hàng đưa cho cô “Tiền lương tích lũy trong mấy năm qua, anh cũng không dùng nhiều. Trong này còn có mấy chục ngàn, em hãy cầm lấy…”Tô Lạc vội ngắt lời anh “Không cần đâu, thật sự không cần. Làm gì đến mức phải sử dụng tiền của anh, anh nghĩ nhà em nghèo quá đấy.”Mặc dù nói vậy nhưng khóe miệng cô bất giác giật giật như muốn khóc. Bắt gặp bộ dạng này của cô, trong lòng Dương Nhuệ ít nhiều cũng hiểu rõ tình hình. Hai người lặng lẽ nhìn lúc này, đột nhiên có người đi vào phòng.“Tô Lạc!” Thẩm Doanh cất giọng vui vẻ. “Tôi đã hẹn xe cấp cứu đưa cô chuyển viện, bây giờ có thể làm thủ tục…”Dương Nhuệ quay lưng về phía cửa phòng nên Tô Lạc nhìn thấy Thẩm Doanh trước, trong lòng cô đột nhiên dấy lên cảm giác hết sức phức thấy giọng nói của người phụ nữ, Dương Nhuệ kinh ngạc quay thấy Thẩm Doanh, anh liền biến sắc mặt, vô thức đứng bật dậy. Phát hiện ra sự có mặt của Dương Nhuệ, Thẩm Doanh há hốc miệng, quên mất mình đang nói gì. Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra, đôi nam nữ này từng yêu nhau sâu sau đó, Thẩm Doanh là người lấy lại bình tĩnh nhanh nhất. Cô ta mỉm cười, chào hỏi Dương Nhuệ “Là anh à? Lâu rồi không gặp.”Dương Nhuệ không đáp, chỉ hơi gật Doanh quay sang Tô Lạc. “Tô Lạc, tôi đã hẹn xe cấp cứu, cô có thể chuyển sang bệnh viện Nhân dân, phòng bệnh cũng đã sắp xếp đâu vào đấy rồi.”“Bây giờ tôi không cần chuyển viện nữa, tôi muốn nhờ cô đưa tôi về nhà.” Tô Lạc nói.“Có thể về nhà rồi à? Được thôi, tôi sẽ đi tìm bác sĩ làm thủ tục xuất viện cho cô.”Nói xong, Thẩm Doanh liền đi nhanh ra ngoài. Vài giây sau, Dương Nhuệ cũng cúi xuống nhặt chiếc ba lô, đeo lên lưng.“Anh còn phải về quỹ từ thiện có chút việc.” Anh vô thức né tránh ánh mắt Tô Lạc.“Vâng, bao giờ anh quay về miền Tây?”“Ngày mai, tối nay anh sẽ đến thăm em.”“Được ạ”Bóng lưng của Dương Nhuệ lúc nào nĩng cô đơn như thế. tình yêu là một trận đánh giằng co, có lúc tiến, lúc lùi, cũng có lúc giậm chân tại chỗ. Nhiều khi con người chỉ là chiến đấu với bản thân mà Doanh giải quyết công việc rất nhanh gọn, cô ta mau chóng giúp Tô Lạc làm thủ tục xuất viện, thu dọn đồ, nhờ hai cô y tá dìu Tô Lạc lên xe cấp cứu, đưa về Lạc cũng chỉ xa nhà có mười mấy ngày mà không ngờ khu phố nhà cô đã hoàn toàn thay đổi. Hàng cây dọc theo hè phố dựng một hàng tấm chắn màu xanh da trời, nhiều cửa hàng đã đóng cửa. Trong nhà cô không có ai, ngoài sân cũng ngổn ngang, xem ra mẹ cô không còn bán phở buổi sáng Doanh đỡ Tô Lạc vào giường nằm rồi hỏi “Một mình cô, không sao đấy chứ?”“Không sao, cảm ơn cô.”“Đừng khách sáo! Đúng rồi, mọi hóa đơn thanh toán đều ở đây. Ngoài ra, bệnh viện còn trả lại cô hơn hai trăm tệ.”“Chẳng phải họ nói đã dùng hết số tiền ứng trước, bắt tôi phải nộp thêm hay sao?”“Họ thu quá chi phí chăm sóc đặc biệt một ngày, bị tôi phát hiện.” Thẩm Doanh Lạc nhìn tờ tiền, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng “Cô hãy giúp tôi đưa cho Tiêu Tổng. Là anh ta ứng trước, phần còn lại một thời gian nữa tôi sẽ trả cho anh ta.”Thẩm Doanh cười cười, nhét tiền xuống dưới chăn của Tô Lạc. “Thật ra cô không cần trả đâu, anh ấy cũng chẳng để ý đến chút tiền cỏn con này.”“Anh ta không để ý nhưng tôi thì khác.” Tô Lạc Doanh vẫn giữ nụ cười trên môi. “Đừng vì chuyện tiền bạc mà hai người lại cãi nhau.”Tô Lạc đương nhiên biết câu này có ý cảnh cáo. Thẩm Doanh làm tất cả cũng chỉ nhằm mục đích khiến cô biến mất khỏi thế giới của Tiêu Kiến Thành mà thôi. Nếu đã vậy thì không cần tiếp tục thảo luận chuyện này, cô mỉm cười.“Cảm ơn cô!”Thẩm Doanh hài lòng ra lúc sau, bà Nhạc đi vào, nhìn thấy con gái, bà rất ngạc nhiên. “Tiểu Lạc đã đỡ chưa mà về nhà rồi?”“Vẫn chưa ạ, nhưng bác sĩ nói con có thể về nhà an đưỡng.”“Nơi đó điều kiện tốt hơn ở nhà nhiều. Sao thế, cậu Tiêu Tổng mặc kệ cô à?”“Anh ta thì liên quan gì?”“Chẳng phải hai đứa đang yêu nhau hay sao?”“Ai nói với mẹ thế”“Tiểu Kiệt. Nhưng tôi cũng bảo nó, người có tiền không đáng tin cậy, có phải cậu ta vẫn chưa ly hôn với vợ hay không?”Tô Lạc lập túc cất cao giọng “Mẹ, mẹ nghĩ con là loại người nào?”“Được rồi, không nói nữa. Bây giờ tôi cũng chẳng có thời gian bận tâm đến cô, Tiểu Kiệt vẫn chưa được thả ra kia kìa.”“Làm thế nào bây giờ? Thật sự phải bồi thường nhiều tiền như vậy sao ạ?”“Đúng thế Chuyện này là lỗi của bố cô. Tôi đã nói với ông ta rồi, ông ta phải tìm cách gom tiền, bằng không tôi sẽ không tha cho ông ta.” Bà vừa dứt lời, ông Tô liền xuất hiện, tay xách túi nilon màu Nhạc liếc chồng cũ. “Ông đã gom đủ chưa?Ông Tô dè dặt đáp “Ở đây có tất cả sáu mươi lăm ngàn.”Bà Nhạc chau mày. “Sao chỉ có sáu mươi lăm ngàn? Chẳng phải ông có nhiều tiền lắm sao? Ông nuôi đàn bà ở khắp nơi, lúc cần kíp tìm bọn họ hỏi vay ít tiền không được à?”“Tôi từng này tuổi rồi, làm gì có đàn bà? Tiền khám bệnh cũng chẳng có nữa là…”“Ông tưởng tôi không biết sao? Tháng trước, ông chẳng ngủ với người phụ nữ họ Châu còn gì?”“Thật sự không có chuyện đó… Chỉ là cùng bà ấy khiêu vũ, rèn luyện sức khỏe mà thôi.”Biết bố mẹ lại bắt đầu “khấu chiến”, Tô Lạc vội ngắt lời “Con còn hơn hai mươi ngàn trong tài khoản ngân hàng.”“Cộng vào vẫn không đủ.” Bà Nhạc cất cao giọng.“Bình thường, chẳng phải mẹ cũng tiết kiệm hay sao?” Tô Lạc hỏi mẹ.“Tôi làm gì còn tiền. Lần trước, Tiểu Kiệt nói muốn hùn vốn làm ăn với người khác nên tôi đã đưa số tiết kiệm một trăm mấy chục ngàn cho nó. Gần đây vì vụ di dời, bọn họ không cho bán quán, tôi chẳng có một xu nào cả.”“Sao mẹ có thể đưa hết tiền cho Tiểu Kiệt? Nó có bao giờ làm chuyện đứng đắn đâu.” Tô Lạc nhíu Kiệt nói muốn nhận thầu công trình. Tôi nghĩ nhà mình sắp di dời, sẽ nhanh chóng được nhận một khoản đền bù nên mới đưa cho nó, ai ngờ hai ngày trước, đơn vị giải phóng mặt bằng đồng ý khoản bồi thường, hôm nay lại nói lãnh đạo không phê chuẩn, tôi… tôi thật sự không có tiền.” Bà Nhạc sốt ruột, viền mắt ngân ngấn đến đây, bà lại nổi nóng với chồng cũ, giơ tay đánh ông. “Đều là lỗi của ông! Con trai gây sự, ông nhẫn nhịn một chút không được à? Tại sao lại đánh trả nó? Tại sao lại để nó đập vỡ đồ của người ta?”Ông Tô đứng im để vợ cũ trách mắng, ấm ức giải thích “Tôi không đánh trả, tôi chỉ né tránh thôi. Tiểu Kiệt dùng ghế phang vào bàn điều khiển hệ thống của người ta.”“Ông hãy đi cầu xin ông chủ của ông ấy. Chút chuyện cỏn con này cũng không làm được, ông còn sống làm gì hả?”“Tôi cầu xin rồi, ông chủ rất tức giận, chẳng những không nhận lời còn đuổi việc tôi, nói tôi không thích hợp làm công việc này.”“Loại ông chủ gì mà vô nhân đạo thế, tôi phải đi nói lý lẽ với ông ta mới được.”“Vô dụng thôi, chúng ta vốn đuối lý mà.”Nghe cuộc đối thoại của bô mẹ, Tô Lạc thở dài. Nghèo khó khiến con người từ trên xuống dưới toàn là tử huyệt, một biến cố nhỏ cũng trở thành đòn chí mạng. Con người chỉ còn cách hoặc là chịu thua, hoặc là nghiến răng nhẫn nhịn. Cô không còn cách nào khác ngoài cố gắng chịu mà đúng lúc này, Mỹ Huệ đột nhiên xuất hiện ở cửa.“Cô đến đây làm gì?” Bà Nhạc đứng dậy, chuẩn bị đuổi cô gái Huệ giơ một tấm thẻ ngân hàng. “Cháu nghe nói Tiểu Kiệt bị bắt, phải bồi thường mới được thả. Ở đây có một trăm ngàn, mọi người cứ dùng trưóc đi ạ!”Bà Nhạc ngẩn người. “Chúng tôi… sao có thể dùng tiền của cô?”Mỹ Huệ nhét tấm thẻ vào tay bà. “Chỉ cần mọi người không chê tiền của cháu bẩn là được.”Bà Nhạc do dự. “Chúng tôi không cần nhiều như vậy…”“Vậy bác cần bao nhiêu cứ rút bấy nhiêu, mật mã là sinh nhật của Tiểu Kiệt.“Nói xong, Mỹ Huệ quay người rồi đi Bà Nhạc vội kéo cô lại. “Khoan đã, hãy ở lại đây ăn bữa cơm với chúng Tôi.”Buối tối, Tô Lạc nằm nghỉ trên giường. Bà Nhạc ở ngoài phòng khách cất cao giọng hỏi cô “Tiểu Lạc, cô không ăn thật sao? Hay là uống chút canh nhé!”“Không cần đâu ạ, con không đói.” Tô Lạc đáp. Cô dõi mắt ra phòng khách nhỏ ở bên ngoài. Bố mẹ cô và Mỹ Huệ đang lặng lẽ ăn cơm, đây là cảnh tượng bao nhiêu năm qua, cô chưa từng bếp là ấm thuốc bắc mà mẹ sắc cho cô, mùi thuốc thơm nồng lan tỏa khắp không gian. Tô Lạc chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cô lại mơ thấy mình quay về lối đi đầy bùn đất ở trên ngọn núi đó. Cô suýt trượt ngã, lập tức giơ tay túm cây cỏ bên cạnh, có người đỡ cô, cô quay đầu nhưng vì sương mù dày đặc nên không nhìn rõ gương mặt của người đó. Cô thầm đoán là Dương Nhuệ, không phải anh còn có thể là ai?“Tô Lạc…” Người đó gọi tên cô, quả nhiên là giọng nói của Dương Lạc mừng rỡ, tỉnh dậy từ giấc mộng. Vừa mở mắt, cô phát hiện anh đang ngồi bên cạnh giường.“Dương Nhuệ, là anh thật sao?” Tô Lạc buột miệng hỏi.“Gì cơ?” Dương Nhuệ không Lạc bừng tỉnh, vội đáp “Không có gì, em nghe thấy tiếng anh bước vào đây.”“Xin lỗi vì đã đánh thức em. Anh chỉ muốn hỏi, chuyện của em trai em thế nào rồi?”“Vẫn thế, phải bồi thường mới được thả.” Tô Lạc đáp.“Có đủ tiền không? Anh vừa hỏi mẹ em, bác nói đủ rồi nên anh muốn xác nhận lại với em.”“Đúng là đủ rồi ạ.”“Anh thật lòng muốn giúp em, em đừng khách sáo với anh.” Dương Nhuệ nhìn cô bằng ánh mắt chân thành.“Nhà em gom đủ tiền rồi, không phải khách sáo đâu.” Tô Lạc rất cảm động.“Vậy thì tốt, anh phải về ngay bây giờ.”“Về đâu cơ ạ?”“Về miền Tây, anh đi nhờ một chiếc xe chở hàng.”Tô Lạc nhìn đồng hồ treo tường. Đã hơn mười giờ tối, nếu bây giờ anh mới xuất phát, có lẽ phải gần sáng mới tới nơi.“Buổi tối đi đường rất nguy hiểm, anh chờ đến sáng mai không được sao?”“Anh phải về giải quyết một số công việc nữa.”“Chuyện xây trường học… bất thành rồi, đúng không anh?” Tô Lạc hỏi Nhuệ cười an ủi. “Không đâu, mọi người vẫn đang nghĩ cách. Em yên tâm đi, chỉ cần chúng ta cố gắng, chắc chắn sẽ thành công.”“Đều do em cả, chẳng giúp gì được cho anh.“Đừng nói vậy, em đã giúp anh rất nhiều.” Dương Nhuệ vỗ vỗ lên tay Tô Lạc. “Bây giờ, điều quan trọng nhất là em hãy dưỡng bệnh thật tốt, bằng không anh sẽ rất áy náy.”“Đâu phải lỗi của anh, anh không cần áy náy.”“Sớm biết thế, anh đã đi tiễn hai chị em, như vậy sẽ không xảy ra chuyện.”Tô Lạc nhìn Dương Nhuệ. Người sống ở vùng núi lâu ngày, dáng vẻ hơi gầy gò nhưng ánh mắt không một chút tạp niệm, khiến cô không thể rời mắt. Trong lòng nhất thời xúc động, cô hỏi “Vậy sao? Anh sẽ áy náy à? Thế thì em trở thành người què cho xong.”Nghe câu này, Dương Nhuệ tức tỏ ra tức giận. “Sao em lại nói vậy? Đùa cũng không nên.”“Em muốn anh nhớ tới em.” Tô Lạc đáp khẽ.“Tất nhiên là anh nhớ đến em rồi.”“Nhưng anh không yêu em, anh luôn từ chối em.”“Tô Lạc…” Dương Nhuệ ngập ngừng muốn nói điều gì đó rồi lại Lạc nhìn ánh bằng ánh mắt tha thiết. Dương Nhuệ không dám nhìn thẳng vào cô.“Dương Nhuệ, khi nào khỏi hẳn, em sẽ quay lại vùng núi với anh.”“Em đừng đến, đừng làm chuyện dại dột.”“Nếu đã là chuyện dại dột, tại sao anh còn làm?”Dương Nhuệ cúi đầu, im lặng hồi lâu, sau đó, anh cất giọng trầm trầm “Chắc em cũng biết, bố mẹ anh qua đời từ lúc anh còn nhỏ. Anh là trẻ mồ côi nên từ chuyện ăn uống học hành đều nhờ sự giúp đỡ của mọi người. Nhưng ở vùng núi, mọi người đều nghèo khổ. Hồi nhỏ, điều anh lo lắng nhất chính là bị chết đói, số anh may mắn nên gặp được nhà tài trợ, mới có thể học hết đại học, vì vậy, anh quyết định quay về vùng núi, làm chút việc trong khả năng cho phép để những đứa trẻ giống anh không lo bị chết đói. Nhưng em cũng thấy đấy, dù cố gắng đến mức nào, vẫn có rất nhiều vấn đề anh không thể giải quyết, vẫn có rất nhiều đứa trẻ có cuộc sống như anh hồi đó.”Đây là lần đầu tiên Tô Lạc nghe Dương Nhuệ nhắc đến những chuyện anh cúi thấp đầu, cô vẫn có thể nhìn thấy nét khổ sở trên gương mặt anh.“Dương Nhuệ, em bằng lòng đi cùng anh, chúng ta có thể cùng giúp đỡ bọn trẻ…”“Không, em không làm được đâu, chẳng ai có thể giúp được bọn chúng.” Dương Nhuệ ngẩng đầu. “Thế giới này vốn được kết hợp bới hai bộ phận con người. Một bộ phận sống hạnh phúc, vui vẻ, không cần lo cơm ăn áo mặc, có thể kéo dài tuổi thọ, bộ phận còn lại rất bi thảm và bất hạnh, có chết mục xương cũng chẳng ai quan tâm. Tô Lạc, tình trạng này giống thiên đường và địa ngục, em có hiểu không? Địa ngục mãi mãi không thể biến thành thiên đường. Em là người ở trên thiên đường thì không thể đến với bọn anh, dù có quyết tâm vượt qua ranh giới, sớm muộn em cũng sẽ quay về chỗ của em.”“Saơ anh biết em không thể, có người trốn chạy, không có nghĩa là em cũng sẽ làm vậy.” Tô Lạc phản bác.“Không phải trốn chạy mà là sự lựa chọn chính xác. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ trách Thẩm Doanh, cô ấy đã cố gắng hết sức rồi.”“Anh vẫn còn yêu cô ta phải không?”“Điều này chẳng liên quan đến tình yêu. Tô Lạc, tình yêu là thứ hư ảo, còn cuộc sống mới là hiện thực. Không phải anh từ chối em, mà là anh không có tư cách chấp nhận em.”“Không, em khác Thẩm Doanh.” Tô Lạc tỏ ra xúc động, cô chống tay xuống giường, nhổm người dậy. Dù thân thể đau đớn, cô cũng muốn tiến lại gần Dương Nhuệ một chút.“Em và cô ta không giống nhau, Dương Nhuệ, em cũng sống dưới địa ngục như anh. Bố mẹ ly hôn từ lúc em còn bé, mẹ em hễ tức giận là đánh em. Hồi nhỏ, em không có tiền, thường không thể tham ra hoạt động của lớp, thậm chí không có tiền mua đồng phục nên hay bị các bạn cười nhạo bị thầy cô mỉa mai. Thật đấy, tuy không đến mức chết đói nhưng cuộc sống của em cũng chẳng hề vui vẻ.”“Tô Lạc…” Trước ánh mắt sáng rực của cô, Dương Nhuệ đột nhiên phát hiện, bản thân không có cách nào thuyết phục người phụ nữ cố chấp này. Anh chỉ có thể đỡ cô nằm xuống Lạc nắm tay anh. “Dương Nhuệ, chỉ cần anh nhận lời em, để em lên vùng núi với anh, em sẽ chứng minh cho anh thấy.”Dương Nhuệ hơi gật đầu. “Cảm ơn em, Tô Lạc. Nhưng anh dựa vào cái gì chứ…?” Vừa nói, anh vừa đặt tay cô vào trong chăn rồi đứng dậy, xách ba lô đi ra hôm đó, Tô Lạc ngắm nhìn bầu trời tối đen bên ngoài cửa sổ hồi lâu. Trong thâm tâm, cô rất không đồng ý với quan điểm của Dương Nhuệ. Trên đời này làm gì có thiên đường và địa ngục? Cô thầm hạ quyết tâm, một ngày nào đó, cô sẽ đưa anh trở về chốn nhân gian. Trọn bộ Đừng Vội Nói Lời Yêu Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Đừng Vội Nói Lời Yêu Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Tô Lạc trừng mắt với anh ta, lửa giận bốc lên đầu. “Cô lại nổi điên đấy à?”Bắt gặp bộ dạng này của cô, Tiêu Kiến Thành chau mày hỏi. “Không dám.” Tô Lạc đáp.“Tôi chỉ muốn cầu xin anh.” “Nhưng đây không phải là thái độ cầu xin người khác.” “Làm thế nào mới phải?”Tô Lạc hỏi. “Lúc cầu xin tôi, phụ nữ thường cởi hết quần áo.” Ánh mắt Tiêu Kiến Thành lóe lên tia châm chọc. Tim Tô Lạc đập thình thịch, cô cố gắng khống chế tâm trạng nhưng hơi thở vẫn trở nên dồn dập. Tiêu Kiến Thành thấy vậy liền nói “Dù cô xúc động nhưng nơi này không mấy thích hợp, hay chúng ta đổi chỗ khác đi!” “Đồ vô liêm sỉ!” Chuyện này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của Tô Lạc. Cô mắng anh ta rồi quay người bỏ đi. “Này… Cô chẳng có thành ý gì cả!” Tiêu Kiến Thành đi theo Tô Lạc. “Đồ lưu manh!” Tô Lạc đáp một câu. “Tôi cho cô hai sự lựa chọn.” Tiêu Kiến Thành cất cao giọng. “Thứ nhất, ngày mai cô mang trả hết đồ cho tôi. Thứ hai, tối nay… Danh sách chương truyện Đừng Vội Nói Lời Yêu Chương 1 – Ném Hết Người Có Tiền Lên Trời Chương 2 – Tô Lạc, Cùng Tôi Uống Rượu Đi Chương 3 – Yêu Thầm Là Chuyện Luôn Suy Tính Thiệt Hơn Chương 4 – Đi Dưới Ánh Nắng Gắt Chương 5 – Anh Và Cô Và Anh Ta Chương 6 – Tôi Không Phải Là Người Thích Bị Ngược Đãi Chương 7 – Chuyện Gì Cũng Không Thể Quá Tuyệt Đối Chương 8 – Anh Ta Là Yêu Nghiệt Của Phương Nào Không Biết Chương 9 – Tôi Sẽ Nói Với Dương Nhuệ Chương 10 – Một Ngày Nào Đó, Nếu Trở Thành Người Yêu Chương 11 – Chúng Ta Không Phải Là Thần Thánh Chương 12 – Giọt Nước Mắt Của Tô Lạc Chương 13 – Đường Núi Rất Dài Chương 14 – Không Thể Giết Tôi Bằng Ánh Mắt Chương 15 – Một Sự An Ủi Nào Đó Chương 16 – Vĩnh Viễn Không Có Lần Sau Chương 17 – Hãy Từ Bỏ Ý Định Chung Sống Hòa Bình Chương 18 – Thiên Đường Và Địa Ngục Chương 19 – Yêu Là Bởi Vì Đồng Cảm Hay Sao? Chương 20 – Đi Theo Tôi Mới Có Hy Vọng Chương 21 – Có Lẽ Anh Cũng Thích Cô Chương 22 – Đặt Canh Bạc Lớn Chương 23 – Em Đã Tới Bước Đường Cùng Chương 24 – Tôi Mới Là Vận Mệnh Của Em Chương 25 – Điều Hiếm Có Nhất Là Tôi Thích Em Chương 26 – Có Thể Kết Thúc Chương 27 – Năm Tháng Tươi Đẹp Mới Bắt Đầu Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment Trên đường về, không khí trong xe ngột ngạt, hai người đều có tâm sự riêng. Di động của Tô Lạc đột nhiên đổ chuông, là Dương Nhuệ gọi Lạc do dự vài giây mới bắt máy. Bình thường, cô hay gọi tên người ở đầu dây bên kia trước nhưng lần này cô chỉ nói “A lô!”Dương Nhuệ không để ý đến sự thay đổi đó bởi anh nôn nóng nói “Tô Lạc, Tiểu Anh có đến tìm em không?”“Tiểu Anh nào?” Tô Lạc nhất thời mù mờ.“Là cô bé lần trước anh cùng em đến nhà ấy.”“A, em nhớ ra rồi. Sao thế? Con bé không tới tìm em.”“Tuần này, nó không đi học, anh vừa đến nhà tìm nó. Hàng xóm nói với anh, nó bị đưa lên thành phố rồi.” Dương Nhuệ đáp.“Là chú thím con bé phải không?” Tô Lạc hỏi.“Anh không rõ, hình như nó tự nguyện đi theo người ta.”“Tiểu Anh còn nhỏ thế thì có thể làm gì chứ?”“Anh rất lo. Có người nói nó đang làm thuê ở một nơi gọi là Thiên Sứ Thành.”“Thiên Sứ Thành sao?”“Đúng vậy, em có biết nơi đó không?”“Không, em chưa nghe tên bao giờ.”“Em hãy hỏi thăm giúp anh xem có thể tìm thấy Tiểu Anh không. Anh cũng đi tìm người khác hỏi xem thế nào.”“Vâng ạ!”Tô Lạc cúp điện thoại. Cô còn đang ngẫm nghĩ xem nên hỏi ai về địa điểm này thì Tiêu Kiến Thành ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng “Thiên Sứ Thành?”Tô Lạc lập tức quay sang nhìn anh ta. “Đúng, anh biết nơi đó à? ở đâu vậy?”Tiêu Kiến Thành để lộ nụ cười mang hàm ý sâu xa. “Tại sao em lại hỏi về nơi đó? Dương Nhuệ đang ở đấy à?”“Không phải, tôi cần tìm một người, anh có thể dẫn tôi đến Thiên Sứ Thành không?”“Tới chỗ đó tìm người? Em cũng hay thật đấy.” Ý cười trên khóe miệng Tiêu Kiến Thành càng mờ ám mặt Tô Lạc là tòa nhà ba tầng treo tâm biển đề “thiên Sứ Thành” rực lớn. Trước cửa ra vào đỗ một hàng dài xe hơi sang trọng, bảo vệ mặc com lê đen, đi găng tay trắng, tai đeo tai nghe trông rất nghiêm Lạc xuống xe, lập tức đi vào nhưng bị một nhân viên bảo vệ chặn lại.“Người đẹp, có chuyện gì vậy?”“Tôi muốn vào trong tìm người.”“Xin lỗi, chúng tôi không tiếp khách nữ đi một mình.” Nói xong, nhân viên bảo vệ dịch người, chắn tầm nhìn của cô.“Một người bạn của tôi đang ở bên trong, tôi tìm cô ấy có chút việc.” Tô Lạc nói.“Cô đã liên lạc trước chưa?” Nhân viên bảo vệ tỏ ra nghiêm Lạc hết cách, đành quay về chỗ đỗ ô tô. Tiêu Kiến Thành đứng bên cạnh xe, khoanh tay nhìn cô.“Tôi không thể vào trong.” Tô Lạc có chút thất vọng.“Tât nhiên rồi.”“Tại sao?” Tô Lạc hỏi.“Em thử nghĩ xem nguyên nhân vì sao?”Tô Lạc quay đầu quan sát tấm biển bắt mắt treo trên tòa nhà, đột nhiên tỉnh ngộ. “Lẽ nào… đây là nơi như vậy?”Tiêu Kiến Thành gật đầu, chuẩn bị lên xe. “Đi thôi!”“Không được, anh hãy đưa tôi vào trong đi!” Tô Lạc vội lên tiếng.“Tôi mà đi cùng em vào trong đó sẽ bị người ta cười cho thối mũi.” Tiêu Kiến Thành từ chối.“Xin anh hãy giúp tôi!” Tô Lạc vừa nói vừa kéo cửa xe. Tiêu Kiến Thành dành quay đầu hỏi cô “Em muốn tìm ai vậy?”“Một bé gái mười một tuổi, tên Tiểu Anh, người miền Tây.”“Em nói đùa kiểu gì thế? Nơi này lấy đâu ra bé gái mười một tuổi?” Tiêu Kiến Thành có chút kinh ngạc.“Là thật đấy! Dương Nhuệ hỏi mọi người, có người nói con bé đang ở đây. Tiểu Anh học tiểu học ở trường chúng tôi dạy tình nguyện, nhà nó rất nghèo, đợt trước chú ruột nó còn bảo sẽ bán nó đi làm gái. Nhiều khả năng nó đã bị bán vào đây rồi.” Tô Lạc tỏ ra sốt Kiến Thành vẫn không tin. “Làm gì có chuyện đó, Dương Nhuệ nói mà em cũng tin. Nơi này không có mấy trò mà em bảo đâu. Chúng ta đi thôi!” Anh ta lại muốn chui người vào trong ô Lạc lập tức kéo tay anh ta. “Tôi xin anh đấy, hãy đưa tôi vào trong xem thế nào!”Tiêu Kiến Thành đứng thẳng người, cất giọng bất lực “Tô Lạc, bao nhiêu chuyện quan trọng em cũng không chịu cầu xin tôi, mà lại vì chuyện cỏn con này, chẳng phải thiệt thòi hay sao?”Tô Lạc lần đầu tiên đặt chân vào chốn ăn chơi, mức độ xa hoa khiến cô há hốc miệng. Đại sảnh là một đài phun nước chuyển động theo điệu nhạc đinh tai nhức óc. Bốn bề là hành lang uốn khúc, rất nhiều cô gái trang điểm đậm đứng tựa vào tường. Dưới ánh đèn nhiều màu sắc, gương mặt của bọn họ trông tựa tựa sau đột nhiên có một đám người ào ào đi tới. Tô Lạc không kịp tránh, bị bọn họ đẩy về phía trước. Bỗng có người kéo tay cô, cô ngoảnh đầu, phát hiện là Tiêu Kiến Thành. Anh ta nói câu gì đó nhưng cô không nghe Lạc hỏi lại “Gì cơ?”“Nhớ theo sát tôi. Ở đây mà bị lạc sẽ rất khó tìm.” Tiêu Kiến Thành ghé sát tai cô, hơi thở ấm nóng phả vào khiến cô đỏ mặt trong giây lát. Dường như không phát hiện ra sự ngượng ngùng của Tô Lạc, Tiêu Kiến Thành kéo tay cô đi về phía quầy lễ người ăn mặc như tổ trưởng đi tới, nhiệt tình chào hỏi Tiêu Kiến Thành, xem ra anh ta là khách quen ở đây. Anh ta ghé tai người đó hỏi vài câu nhưng đối phương lắc Kiến Thành quay đầu, nhún vai với Tô Lạc. Người đó đột nhiên nhớ ra điều gì, lại nói với anh ta. Tiếp theo, anh ta cầm tay Tô Lạc, đi theo người đó vào cửa ở sau quầy lễ tân Đằng sau cánh cửa là một cầu thang tối mờ mờ, bên cạnh chất đầy chai rượu và đồ uống. Ba người đi xuống cầu thang, qua một góc, đột nhiên nghe thấy tiếng thở gấp gáp, Tô Lạc đưa mắt nhìn, phát hiện một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau. Cô giật mình, vội thức dừng Kiến Thành quay đầu, hỏi “Sao vậy?” Anh ta cũng liếc qua hướng đó, khóe miệng bất giác nhếch lên rồi kéo tay cô, tiếp tục đi về phía trước.“Chúng ta đi đâu thế?” Tô Lạc hỏi.“Tôi cũng chẳng biết, cứ đi theo cậu ta là được. Yên tâm đi trông em xấu mù, thân thể lại không khỏe mạnh, muốn bán cũng chẳng ai thèm mua.”Đi thêm một đoạn, anh chàng nhân viên dẫn bọn họ ra sân sau. Nơi này vô cùng bẩn thỉu, mặt đất đầy thùng giấy, rác rưởi. Dưới ngọn đèn tù mù, vòi nước tuôn xối xả, từng chồng cốc thủy tinh, đĩa đựng hoa quả, bát đĩa đựng thức ăn ngâm trong chậu. Có mấy người đang ngồi xổm dùng giẻ lau đen sì cửa cốc chén, bát đĩa, sau đó trực tiếp để lên một cái giá cáu Kiến Thành không nhịn được, mở miệng chửi “Mẹ kiếp, các cậu đúng là đồ gian thương. Cốc chén bình thường chúng tôi uống chỉ được rửa qua loa thế này thôi à?”Anh chàng nhân viên vội giải thích “Không đâu, chúng tôi còn khử trùng nữa.”“Khử cái đầu cậu, tôi còn mấy hóa đơn chưa thanh toán, sau này khỏi trả luôn.”“Tiêu Tổng, mong anh giơ cao đánh khẽ. Chẳng phải tôi đang giúp anh hay sao?”“Vậy cậu nói xem, con bé đó đâu rồi?”Anh chàng nhân viên quay sang hỏi mấy người đang rửa cốc chén “Con bé mấy hôm nay rửa cốc ở đây đi đâu rồi?”“Chị họ nó vừa dẫn đi rồi.” Một người trả lời.“Mau đi tìm nó về đây cho tôi.” Anh chàng nhân viên ra người liền chạy đi. Tô Lạc dõi theo bóng lưng người đó, trong lòng rất phức tạp. Cô hy vọng thông tin mà Dương Nhuệ nghe được không phải là sự thật. Nếu đúng là Tiểu Anh đang ở nơi này thì thật đáng giờ Tô Lạc mới phát hiện, Tiêu Kiến Thành vẫn đang nắm chặt tay mình, cô lập tức rút ra. Anh ta chỉ liếc cô một cái, cũng không có phản ứng một lúc, người đó quay về, đằng sau là một cô gái trẻ trang điểm đậm, ăn mặc hở hang dẫn theo một bé sai, bé gái chính là Tiểu Anh. Tô Lạc xông đến, giằng Tiểu Anh khỏi cô gái trẻ gái cất cao giọng “Này, chị làm gì vậy?”Tô Lạc mặc kệ, kéo Tiểu Anh về bên mình. Tiêu Kiến Thành lập tức đứng chắn trước cô gái.“Tiểu Anh, sao cháu lại ở đây?” Tô Lạc ngồi xổm xuống, vết thương nhói đau nhưng cô mặc Anh lặng lẽ nhìn Tô Lạc. Nhận ra cô, con bé nở nụ cười ngây thơ. “Cô Tô, sao cô lại đến đây?”“Thầy Dương bảo cô đến đón cháu. Cháu hãy theo cô về đi!”“Thầy Dương đâu rồi ạ?”“Thầy vẫn ở trường, thầy gọi điện báo cho cô biết cháu đang ở đây”Nhắc đến Dương Nhuệ, mắt con bé sáng lấp lánh. “Cháu quên mất không nói, với thầy, cháu đã làm xong bài tập lần trước thầy giao nhưng quên chưa nộp cho thầy.”“Vậy chúng ta mau quay về nộp bài tập thôi.” Ngữ khí của Tô Lạc vô cùng khẩn đợi Tiểu Anh trả lời, cô gái trẻ đột nhiên xông tới, đẩy Tô Lạc ngã ngồi xuống đất đầy nước bẩn, vùng lưng Tô Lạc nhói đau, đến mức cô nhất thời không thể đứng dậy. Tiêu Kiến Thành lập tức hất cô gái đó, gầm lên “Cô làm gì vậy?” Nói xong, anh ta giơ tay kéo Tô Lạc, hỏi “Em không sao chứ?”Anh chàng nhân viên vội đứng ra ngăn cản. “Này, cô đừng có động thủ, đây là khách hàng lớn đấy.”Cô gái bị Tiêu Kiến Thành hất mạnh, lùi lại hai bước nhưng vẫn không quên kéo Tiểu Anh lại sát bên mình. “Các người là ai? Dựa vào cái gì mà muốn đưa con bé đi?”Tô Lạc lên tiếng giải thích “Tôi là cô giáo ở trường của Tiểu Anh, muốn đưa con bé về đi học. Sao có thể để nó ở nơi này chứ?”“Nơi này thì sao? Tôi thấy rất tốt.” Cô gái đáp.“Tiểu Anh còn nhỏ như vậy, không thể làm việc. Nếu gia đình gặp khó khăn, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.”“Là tự nó muốn đến đây, không tin, chị hỏi nó mà xem.” Cô gái huých tay vào Tiểu Anh do dự một lát, gật đầu. “Cô Tô, là cháu muốn ra ngoài làm thuê.”“Cháu còn nhỏ như vậy, sao có thể làm việc được? Tiểu Anh, đừng sợ, cô sẽ bảo vệ cháu.”“Cảm ơn cô Tô, nhưng cháu không muốn đi học nữa.”“Tại sao?”“Học thêm một, hai năm nữa, cháu cũng phải đi làm thuê thôi. Bây giờ, cháu rửa cốc chén ở đây, một tháng có thế kiếm vài trăm tệ.”“Sao cháu không nghe lời cô?” Tô Lạc chẳng biết thuyết phục con bé thế nào, đành gọi cho Dương Nhuệ “Để thầy Dương nói chuyện với cháu nhé!” Nhưng đáng tiếc, đầu kia không có tín gái trẻ lại lên tiếng “Chị khỏi cần thuyết phục Tiểu Anh nữa. Nếu không đi theo tôi, con bé sớm muộn cũng sẽ đi theo người khác. Dù sao, tôi cũng là chị họ nên sẽ không hại nó.”“Tiểu Anh mới từng này tuổi thì có thể làm được gì chứ, Cô để nó theo tôi về quê, tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả tiền học và sinh hoạt phí cho con bé.”Tiểu Anh đột nhiên bật khóc. “Cô Tô, cô cứ mặc cháu đi. Ông nội cháu đã qua đời, nhà cũng bị đổ rồi. Hơn nữa, em gái cháu còn bị ốm, cháu phải kiếm tiền chữa bệnh cho nó… Là bản thân cháu không muốn đi học, học thế học nữa cững vô dụng thôi.”“Em gái cháu… bị bệnh sao?” Tô Lạc không khỏi ngạc chị họ ở bên cạnh giải thích “Em gái của Tiểu Anh mắc bệnh thận, rất dễ bị hội chứng tăng u-rê máu, cũng chưa chắc có thể kéo dài sự sống.”Nghe chị họ nói vậy, Tiểu Anh càng khóc thê thảm. Tô Lạc cũng chảy nước mắt. “Con bé ngốc này, cháu rửa cốc chén thì được bao nhiêu tiền? Làm sao có thể chữa trị cho em gái?”Tiểu Anh nấc nghẹn. “Cô đừng lo, cháu mang theo sách vở, sẽ tranh thủ tự học. Cháu sắp mười hai tuổi rồi, có thể làm nhiều việc hơn.”Cô chị họ muốn ngăn cản Tiểu Anh nói ra tuổi thật nhưng đã quá muộn. Anh chàng nhân viên lập tức nghiêm giọng “Chẳng phải cô nói con bé đã mười bốn, mười lăm tuổi hay sao? Hóa ra còn chưa đến mười hai. Vậy thì nó không thể ở lại chỗ chúng tôi, sử dụng lao động trẻ em là hành vi phạm pháp đấy.”Cô chị họ liền cầu khấn “Đầu óc con bé không được tỉnh táo nên mới lẫn lộn. Nó đã hơn mười lăm, sắp sang mười sáu tuổi rồi.”Tô Lạc lập tức phản bác “Tôi biết nó…” Cô còn chưa nói hết câu, Tiêu Kiến Thành đã cắt lời “Cách tính tuổi ở vùng nông thôn không giống thành phố chúng ta, như con bé này cũng được coi là thành niên rồi.”Anh chàng nhân viên liếc Tiêu Kiến Thành, thái độ dịu đi đôi chút. “Cô hãy mang chứng minh thư đến đây. Lần trước cô nói quên không đem theo.”Cô chị họ gật đầu. “Được, tôi sẽ về lấy ngay.” Nói xong, cô ta dẫn Tiểu Anh đi ra Lạc muốn đuổi theo, Tiêu Kiến Thành liền kéo cô lại, quay sang hỏi anh chàng nhân viên “Lối ra ở chỗ nào vậy?”Người đàn ông dẫn Tiêu Kiến Thành và Tô Lạc đến một cánh cửa sắt, mở khóa cho họ ra ngoài. Tiêu Kiến Thành ngẫm nghĩ, lại nói nhỏ vào tai anh chàng nhân viên mấy câu, anh ta gật đầu lia cửa sắt khép lại, hai người đứng ở ngõ nhỏ tối tăm, bẩn thỉu, ngoài đầu ngõ là thành phố phồn hoa đèn đuốc sáng trưng. Tô Lạc đứng bất động một chỗ, Tiêu Kiến Thành giục cô “Đi thôi, Tô tiểu thư!”“Vừa rồi, anh nói gì với người nhân viên kia vậy? Không phải anh bảo anh ta để bọn họ bỏ trốn đấy chứ?” Tô Lạc Kiến Thành hết nói nổi. “Em sai rồi. Nếu tôi không dặn trước, tối nay anh ta sẽ đuổi hai chị em con bé đó đi.”“Đuổi là đúng rồi, không còn chốn dung thân, cô ta sẽ phải đưa Tiểu Anh về Cổ Bình.”“Tô Lạc, em tưởng trên đời này chỉ có một nơi vui chơi giải trí hay sao? Em không ra đường mà xem, đâu đâu cũng có hết. Những nơi đó thấp kém, tồi tệ và buồn nôn hơn Thiên Sứ Thành này nhiều.”Tô Lạc ngẫm nghĩ rồi rút điện thoại, bấm nút. Tiêu Kiến Thành ghé sát, nhìn thấy màn hình hiện số 110. Anh ta lập tức giằng điện thoại. “Em điên rồi báo cảnh sát à?”“Tất nhiên rồi, ở đây bán dâm, còn sử dụng lao động trẻ em.” Tô Lạc cất cao giọng.“Em thử nói to một chút xem nào? Sao em có thể ấu trĩ đến thế? Chỉ cần em báo cảnh sát, bọn họ sẽ lập tức nhận đuợc tin. Đến lúc đó, cảnh sát chẳng điều tra được gì, còn ảnh hưởng đến Tiểu Anh và chị họ con bé, em có hiểu không?”“Nhưng Tiểu Anh mới mười một tuổi, sao có thể đến nơi này làm thuê, tương lai của nó rồi sẽ ra sao?”“Bất kể tương lai ra sao cũng là số phận của nó. Em có thể làm gì để giúp nó?”“Dù sao anh cũng chẳng thiếu tiền, vì vậy, anh hãy trả lại tôi hai mươi ngàn tệ để tôi giúp Tiểu Anh yên tâm học hành.”Tiêu Kiến Thành cười nhạt. “Con bé không nhà không cửa, lại còn có một em gái bị bệnh, hai mươi ngàn của em có đủ không?”“Tôi sẽ nghĩ cách khác.”“Nghĩ cách gì? Lại tìm người như tôi đề nghị quyên góp? Hai trăm ngàn hay ba trăm ngàn có đủ không? Hội chứng tăng u-rê máu là cái động không đáy, ai chịu thực hiện vụ buôn bán lỗ vốn này chứ?”“Dù thế nào nó cũng nên tiếp tục đi học, chỉ tri thức mới có thể thay đổi vận mệnh.” Tô Lạc vẫn kiên quyết bảo vệ quan điểm của mình.“Việc học hành có thể thay đổi số phận sao? Thế thì tại sao vẫn tồn tại vô số sinh viên ra trường bị thất nghiệp? Tô Lạc, em nên nhớ bản thân mình bây giờ cũng chẳng có việc làm, em có bản lĩnh gì để giúp con bé?” Tiêu Kiến Thành lý luận đâu ra người đứng ở con ngõ nhỏ thoang thoảng mùi hôi thối đối đáp từng câu một. Nỗi đau sắc nhọn từ vết thương lan truyền khắp toàn thân Tô Lạc. Cô đã hoàn toàn bí từ, vì không có bản lĩnh lẫn năng lực nên chẳng thể phản bác người đàn ông không muốn chịu thua nên cuối cùng, Tô Lạc đay nghiến “Nhưng ít ra tôi cũng mạnh hơn anh. Anh là đồ lưu manh, tự tư tự ợi, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, chỉ biết ức hiếp người nghèo. Sự tồn tại của anh là điều sỉ nhục của cái xã hội này.”Nghe cô nói vậy, Tiêu Kiến Thành không tức giận, ngược lại cất giọng bình tĩnh “Tô Lạc, em sai rồi, sự tồn tại của tôi là để chứng minh thế giới đang đi lên, còn bọn họ là để chứng minh thế giới đi xuống. Đi theo tôi mới có hy vọng, còn theo bọn họ, em sẽ không bao giờ có thể sống vui vẻ.”Dương Nhuệ cũng từng nói một câu tương tự, có người sống trên thiên đường, cũng có người sống dưới địa Lạc đột nhiên cảm thấy thoải mái. “Tiêu Tổng, tôi không thể đi theo anh, bởi bản thân tôi cũng dùng để chứng minh xã hội đi xuống.” Nói xong, cô liền cất bước đi ra đầu ngõ. Cô ưỡn ngực ngẩng cao đầu, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể đi nhanh.“Tô Lạc, ý tôi không phải vậy.” Tiêu Kiến Thành đi theo, muốn giải thích với lúc này, Tô Lạc nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình. Bây giờ cô mới nhớ ra, di động vẫn nằm trong tay Tiêu Kiến Lạc còn chưa kịp quay đầu, Tiêu Kiến Thành đã hét vào điện thoại “Họ Dương kia, sau này anh hãy tự giải quyết vụ trẻ em bị bắt, đừng trông chờ vào người tàn tật, đi đứng khó khăn nữa.”

truyện đừng vội nói lời yêu